Mục lục
Cô Vợ Đánh Tráo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 309: cậu Dạ đã di rồi

Nhưng mà nhìn trái nhìn phải, đều không không thấy bóng dáng của Dạ Mạc Thâm, Thẩm Kiều có cảm giác là lắng.

Tiêu Túc ở chỗ này, nhưng mà Dạ Mạc Thâm không ở đây, vậy việc này có ý nghĩa gì?

Nói cách khác, Tiêu Túc muốn đưa cô tới chỗ Dạ Mạc Thâm phải không?

“Tiêu Túc, anh muốn đưa tôi đi nơi nào? Dạ Mạc Thâm đâu rồi?”

Tiêu Túc không nói chuyện, trực tiếp đưa tới hậu trường không có ai “Mợ hai? Sao bây giờ cô mới đến?”

Thẩm Kiểu hơi hé miệng, cuối cùng chỉ có thể nói một câu: “Có vài việc xảy ra, nên tới chậm một chút, anh ấy…”

“Mợ hai, không phải cô tới chậm một chút, mà là cậu đã đợi cô hơn một buổi tối!”

Anh… Đợi chính mình cả đêm sao? Khuôn mặt Thẩm Kiều tái nhợt, trong lòng áy náy: “Thật xin lỗi, tôi không biết…”

Bộ dạng khổ sở của cô đều hiện ở trên mặt, Tiêu Túc không đành lòng nói: “Tuy rằng hiện tại cô tới, nhưng mà … Mọi thứ đều quá muộn rồi.”

“Mọi thứ đều quá muộn? Cậu nói có ý gì?“ Thẩm Kiều không hiểu lời nói của cậu ta, đành phải hỏi.

Tiêu Túc đành phải nói: “Năm phút trước cậu Dạ đã dỉ rồi.”

Cái gì? Cô đến, anh ấy lại đi rồi?

Khuôn mặt Thẩm Kiểu trong nháy mắt vô cùng khó coi: “Năm phút trước tôi bị ngăn ở ngoài cửa, tôi không có thư mời, tôi vào không “Nhưng mà do mợ không có thư mời, cho nên tôi vẫn luôn chờ ở ngoài cửa, nhưng ai biết rằng sắp kết thúc buồi tiệc mợ vẫn chưa đến, tôi cho rằng mợ sẽ không tới, cho nên không chờ nữa. Hiện tại… Dạ Thiếu đã rời đi.”

Trong nháy mắt Thẩm Kiều cũng không biết mình nên nói gì, dù sao cũng là quan hệ của cô, cô đã đồng ý nhưng không nói lại, cô có thề trách ai?

“Lúc anh ấy rời đi, không chắc sẽ rời khỏi chỗ này, anh dẫn tôi đi tìm anh ấy, được không?”

Tiêu Túc nghĩ, vẫn gật đầu: “Vậy cô di với tôi.”

Vì thế Tiêu Túc đi với cô ở hành lang lẻ loi, Thẩm Kiều cố gắng chịu đựng đi sau người cậu, trong lòng nóng như lửa đốt, cô hận không thể gặp thấy Dạ Mạc Thâm ngay bây giờ.

Tiêu Túc dẫn cô đi, sau đó mở ra một căn phòng, kết quả trong phòng trống rỗng, một bóng người cũng không có.

“Xem ra cậu Dạ đi rồi!”

Thẩm Kiểu nhìn phòng trống rỗng, cắn môi : “Có thể là anh ấy đi tới bãi đỗ xe? Dẫn tôi tới bãi đỗ xe nhé?”

“Ừ, đi thôi!”

Tiêu Túc lại dẫn Thẩm Kiều tới chỗ bãi đậu xe, chỉ cần còn có cơ hội, cậu sẽ cố gắng dẫn Thẩm Kiều đến trước mặt Dạ Mạc Thâm. Hôm nay ở buổi tối khuôn mặt cùng khí chất của Dạ Mặc Thâm quá khác biệt, nếu mợ hai không xuất hiện trước mặt cậu, cậu có cảm giác rất kỳ lạ.

Nhưng mà lúc hai người mới tới bãi đậu xe, vừa lúc nhìn thấy có một chiếc xe ra ngoài, Tiêu Túc còn đang ngần người, lập tức nhìn Thẩm Kiều phía sau lưng cậu chạy theo chiếc xe.

“Mợ hai, đã xảy ra chuyện gì?”

Tiêu Túc hỏi xong mới nhớ chiếc xe kia là của Dạ Mặc Thâm, khuôn mặt cậu thay đổi chạy nhanh theo, một bên hô to: “Cậu Dạ!”

Nhưng mà tốc độ xe rất nhanh, hơn nữa khoảng cách khá xa, cho dù hai người bọn họ có gãy chân cũng không đuổi kịp.

Trong lòng Thẩm Kiều như đang bị một ngàn con kiến cắn, cho nên cô cố gắng chạy lên phía trước, hy vọng có thể đuổi kịp xe Dạ Mặc Thâm, trong lòng cũng hy vọng xe của Dạ Mạc Thâm.

Nhưng mà không có, chiếc xe kia càng ngày cách xa cô, xa đến mức mắt của cô cũng không thấy nổi.

Cuối cùng…

“AI Thẩm Kiều không chú ý, dẫm vào váy của mình, cả người nặng nề mà ngã xuống, phịch một tiếng, ngã ở trên mặt đất cứng rắn và lạnh như băng.

“Mợ hai!” Tiêu Túc chạy nhanh, nhưng mà tốc độ của mình không bằng xe thể thao, hơn nữa cậu nghe được tiếng kêu của Thẩm Kiều, đành phải dừng lại bước chân sau đó xoay người chạy đến trước mặt Thẩm Kiều : “Mợ hai, mợ có bị sao không?”

“A.” Thẩm Kiểu ngã trên mặt đất, rơi nhưng đau, nhưng mà lúc ngã xuống cô nhớ tới mình đang mang thai, duỗi tay bảo vệ bụng.

Đầu gối cùng cánh tay bị trầy, đau muốn chết.

Khuôn mặt bình thường của Thẩm Kiều lập tức tái nhợt, lúc này bị thương, khuôn mặt trong suốt.

Cô đau đến mức lật người lại, nằm ở mặt đất lạnh lẽo, che lại bụng của mình.

Có rất nhiều lúc, cô cảm thấy may mắn rằng đứa bé trong bụng chưa lớn nhiều, bằng không luôn lăn lộn như vậy, đứa con trong bụng cô còn ngốc đến mức bình thường, thật là thần kỳ.

Cô nên nói mình may mắn, mỗi lần đều không có bị thương đến yếu ớt, hay nói mạng sống của đứa con trong bụng rất kiên cường. ?

“Mợ hai?” Tiêu Túc ngồi xồổm Xuống xem khuôn mặt tái nhợt của cô, mới đột nhiên phát hiện trên người cô có rất nhiều vết thương, không phải là vết thương hồi nãy ngã xuống đất tạo, mà còn có vết thương ở chỗ khác, ở cánh tay, trên dùi, trên cổ, khóe miệng đều có.

Tuy rằng không nhiều lắm, nhưng ở khuôn mặt trắng nõn của cô lại giống như dính máu, xem thấy ghê người.

“Mợ đã xảy ra chuyện gì? Việc ngoài ý muốn mà mợ nói… “

Thẩm Kiều hít sâu một cái, bắt tay cầm Tiêu Túc: “Kéo tôi đứng dậy.”

Tiêu Túc chạy nhanh đỡ cô lên, Thẩm Kiều ngồi dậy sau đó hít sâu vài lần, chú ý tới chính mình chỉ là trừ bỏ một ít vết thương ở bên ngoài, trong bụng cô không bị gì, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một cái.

Lúc cô ngẩng đầu, đã không thấy chiếc xe kia đâu.

“Chắc cậu Dạ đã trở về biệt thự.”

“Ừ, đuổi không kịp, chúng ta cũng trở về.”

Thẩm Kiều ngầng đầu suy yếu mà nhìn Tiêu Túc: “Anh có thể chịu phiền mà giúp tôi về một chuyến?”

Tiêu Túc kinh ngạc một chút, lúc sau gật đầu: “Đây là điều tự nhiên, hiện tại tôi đưa mợ về.”

Tiêu Túc đỡ cô đứng dậy , có chút do dự: “Nhưng mà những vết thương trên người mợ. Hay là đi bệnh viện xử lý một chút? Sau đó trở về biệt thự Hải Giang?”

“Không!” Thẩm Kiều lắc đầu, cô dùng sức cắn môi: “Mặc kệ chuyện này, chúng ta về biệt thự Hải Giang trước, tôi tìm anh ấy nói rõ ràng, rồi xử lý vết thương sau.”

“Vậy thì…… đi thôi.”

Lúc ngồi trên xe, Thẩm Kiều phát hiện đầu gối cô đều đã đồ máu, váy màu bạc dính vào máu, có một đoá hoa mai ở trên mặt tuyết nở rộ, cô cúi đầu nhìn vết thương trầm mặc không nói, lúc sau, mới duỗi tay lau vết thương trên mặt một chút.

Tiêu Túc thấy, lấy khăn giấy mình luôn đem theo cho cô.

“Mợ đừng dùng tay, sẽ có vi khuẩn, đầu tiên cô ấn khăn giấy lâu một chút, trễ rồi tới biệt thự, tôi sẽ tìm bác sĩ cho cô.”

“Cảm ơn.”

Thẩm Kiều nhận khăn giấy, sau đó rút ra chà lau vết máu.

Tiêu Túc có rất nhiều lời nói muốn hỏi Thẩm Kiều, muốn hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, vì sao trên người cô lại có nhiều vết thương như vậy? Vì sao cô luôn khiến bản thân chật vật, rốt cuộc là vì sao?

Nhưng mà câu nói trên môi, cậu đều không có hỏi câu nào.

Nếu như hỏi, chẳng khác đang chọc miệng vết thương của cô.

Haizz, hy vọng cậu Dạ nhìn thấy vết thương thì có thể tha thứ cho mợ ở buổi tối hôm nay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK