Chương 194: Đưa cô ấy đến đây “Anh, anh cả…”
Thầm Kiều sửng sốt, lui về phía sau vài bước, tránh khỏi tay Dạ Lẫm Hàn: “Anh… anh đang nói cái gì vậy?”
Dạ Lẫm Hàn không hề né tránh ánh mắt của cô mà kiên định vững vàng, sau đó đột nhiên cười khổ một tiếng: “Em thông minh như vậy, sao lại không hiểu ý của anh cả chứ?”
Thẩm Kiều tái mặt vì sợ hãi.
Anh ta đang… công khai đào góc tường của em trai mình? Trong lòng Thẩm Kiều rối bời, cô lắc đầu lùi lại, nhưng Dạ Lẫm Hàn đã nắm chặt bờ vai của cô: “Đêm qua em cũng đã nhìn thấy rồi, em ấy căn bản không quan tâm đến sự sống chết của em, trái tìm anh thương em nên không muốn để em phải chịu đau khổ như vậy nữa.”
“Thả em ra.” Môi Thẩm Kiều run lên, cô dùng sức giãy giua: “Ngay cả khi Dạ Mạc Thâm không quan tâm đến em thì cũng không đến lượt anh quan tâm em, anh là anh trai của anh ấy.”
“Là do anh là anh trai nên anh mới có thể chịu đựng lâu như vậy.”
Giọng điệu của Dạ Lẫm Hàn trở nên cứng rắn hơn một chút, anh ta híp mắt lại, đột nhiên hơi thở trên người trở nên lạnh như hầm băng: “Nếu không phải vì tình cảm gia đình thì những chuyện nó làm với em, anh đã sớm ra tay rồi.”
Khóe miệng Thẩm Kiều cứng đờ lại, ánh mắt nhìn anh ta vẫn là vẻ không thể tin nổi.
Tại sao có thể như vậy? Dạ Lẫm Hàn… Dạ Lẫm Hàn thích cô sao? Hay là… nhìn thấy những chuyện cô trải qua quá thảm, nên thương hại cô?
“Anh không muốn nhìn thấy em phải chịu bất kỳ tổn thương nào, em biết không?”
“Không.” Thẩm Kiều như nghĩ ra chuyện quan trọng nào đó, đột nhiên đầy Dạ Lẫm Hàn ra: “Không phải, anh là anh trai của Dạ Mạc Thâm, cũng là anh trai của em, chuyện giữa em và anh là không thể nào. Hôm nay em đến đây đề nói với anh rằng em sẽ ở lại bộ phận cũ chứ không chấp nhận dổi đi nơi khác!”
Sau khi nói xong, Thầm Kiều lập tức xoay người lao ra khỏi văn phòng.
Diệp Tử đang đợi bên ngoài, ai biết Thẩm Kiều lại đột ngột xông ra, suýt chút nữa thì đụng ngã cô ấy, Thẩm Kiều bỏ lại một câu xin lỗi rồi vội vã rời đi, Diệp Tử nghi ngờ nhìn Dạ Lẫm Hàn trong phòng làm việc.
“Phó tổng giám đốc Hàn, chuyện đó… cô ấy bị sao vậy?”
Dạ Lẫm Hàn nhìn bóng dáng đang xa dần của Thầm Kiều, anh ta rũ tầm mắt xuống cười khổ, cô đã xảy ra chuyện gì?
“Có lẽ là tôi đã làm cô ấy sợ hãi rồi?”
“Phó tổng giám đốc Hàn đối với cô ây..
“Cô đi làm việc của mình trước đi, nếu như cô ấy không đến thì cô có thể trực tiếp đến bộ phận đưa cô ấy đến đây.”
Diệp Tử: “…”
Mẹ nó!
Thế mà lại yêu cầu cô ấy đến tận nơi đón, có vẻ như phó tổng giám đốc hàn đối với con nhóc này không hề bình thường chút nào? Trong lòng Diệp Tử dần dần nắm chắc.
Thẩm Kiều rời đi rồi trở về khiến nhiều người trong bộ phận đều rất kinh ngạc.
“Này, sao cô lại trở về? Không ở lại làm thư ký sao?”
“Đúng vậy, sao cô lại trở về?”
Thẩm Kiều không có tình bạn sâu đậm với bọn họ, cũng không định làm bạn với bọn họ, dù sao những người này, ngay từ đầu khi Cao Vân và Thôi Mẫn Lệ bắt nạt cô, bọn họ cũng chỉ đứng chế giễu mà thôi.
Vì vậy, cô chỉ lắc đầu, ngồi xuống mà không nói gì.
“Này, nghe nói ngoài quản lý bị sa thải thì Cao Vân và Thôi Mẫn Lệ cũng bị sa thải đấy, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy? Thẩm Kiều, bọn họ luôn bắt nạt cô, vậy việc .— bọn họ bị đuổi việc và cô bị chuyển đi nơi khác có liên quan đến cô không?”
“Đúng vậy, Thẩm Kiều, nếu cô biết cái gì thì cứ nói cho chúng tôi biết, chúng tôi rất tò mò nha.”
“Nói một chút đi mà.”
Mọi người đều đặt câu hỏi cho Thẩm Kiều, Thẩm Kiều vốn đang buồn bực trong lòng, bây giờ còn bị bọn họ hỏi liên tục như vậy nên càng thêm bực bội, cô đứng dậy trả lời một câu.
“Người sa thải bọn họ và chuyền công tác không phải là tôi thì làm sao tôi biết chuyện gì đã xảy ra?
Thậm chí ngay cả chuyện tôi bị chuyển di, tôi cũng biết được từ miệng các người, các người muốn biết như vậy thì đi mà hỏi người ta đị?”
Đột nhiên cô nổi giận, tất cả mọi người đều giật nảy mình, bọn họ không thể hiểu tại sao cô lại đột nhiên nổi giận như thế, sau đó có một người hừ lạnh một tiếng.
“Cái gì vậy? Cần gì phải hung dữ như thế, chúng tôi chỉ hỏi cô một câu mà thôi, không muốn trả lời thì thôi, cô cần gì phải như vậy chứ?”
“Uầy, cô ta nghĩ cô ta là ai chứ?
Vừa được thăng chức đã bắt đầu thái độ với người khác, dáng vẻ kiêu ngạo như thế mà lại không bị giáng chức! Sau này nếu không thay đổi thì chắc chắn cũng sẽ bị đuổi việc thôi.”
“Đúng vậy, cô ta từng là trợ lý của cậu Mạc Thâm, bây giờ dù có giữ chức vụ lâu dài thì cũng chỉ là thư ký của phó tổng giám đốc Hàn mà thôi, cô ta cho rằng mình là ai chứ?”
Nghe những lời bình luận này, Thẩm Kiều chỉ có thể cười lạnh, sau đó ngồi xuống tiếp tục làm việc của riêng mình.
Cao Vân, Thôi Mẫn Lệ và Hứa Liêu đều đã bị sa thải.
Chuyện này… không biết là Dạ Lẫm Hàn hay là Dạ Mạc Thâm làm.
Nghĩ đến hai người này, Thẩm Kiều lại cảm thấy vô cùng đau đầu.
Cô không ngờ một ngày nào đó Dạ Lẫm Hàn lại nói ra điều này, mối quan hệ giữa cô và Dạ Lẫm Hàn gắn bó chặt chẽ với nhau, không nói rõ được cũng không tả rõ được, bây giờ anh ta lại…
Sau đó, Thẩm Kiều đã trải qua khoảng thời gian hỗn loạn, cô cũng không biết mình đang nghĩ gì.
Đến trưa, Thẩm Kiểu bước ra khỏi phòng bộ phận thì nhìn thấy Tịnh Nhan, Tịnh Nhan vừa nhìn thấy cô đã lập tức chạy đến ôm lấy cánh tay của cô.
“Cậu được lắm, mình còn tưởng rằng hôm nay cậu không đi làm đấy.”
Sau khi nói xong, Tịnh Nhan nhìn cô từ đầu đến chân: “Bây giờ cậu có thể đứng vững được không?”
Thẩm Kiều: “Tại sao lại không?”
“Đêm qua… chắc cậu với cậu Mạc Thâm hẳn là rất kịch liệt đúng không?”
Thẩm Kiều có chút không nói nên lời: “Cậu đang suy nghĩ lung tung cái gì thế?”
“Làm gì có suy nghĩ lung tung chứ, đêm qua cậu trúng thuốc mà, làm sao có thể đối mặt với một người phụ nữ như vậy… chẳng lẽ…” Lúc này, đột nhiên Tịnh Nhan trừng to mắt kêu lên, hấp dẫn sự chú ý của người khác.
“Chẳng lẽ cậu Mạc Thâm thật sự là bất tài sao?”
Thẩm Kiều lập tức biến sắc, cô nhanh chóng đưa tay ra để che miệng cô ấy.
“Cậu đừng có nói nhảm.”
Tịnh Nhan dùng sức chớp chớp mắt, lắc đầu, lúc này Thẩm Kiều mới buông tay ra: “Chuyện này cậu đừng hỏi nữa, cũng không liên quan gì đến Dạ Mạc Thâm, chúng ta đi ăn cơm trước di.”
Thẩm Kiều nói xong thì trực tiếp đi về phía trước, Tịnh Nhan cũng nhanh chóng đi theo cô.
“Mình không quan tâm, nhất định mình phải hỏi cậu, cậu phải thành thật trả lời các câu hỏi, tại sao cậu lại là vợ của cậu Mạc Thâm, chuyện này sao mình lại không biết?”
Tịnh Nhan đã mất một đêm để tiêu hóa hết đống tin tức này.
Khi nhắc đến chuyện này, Thầm Kiều lại cảm thấy đau đầu, quả nhiên Tịnh Nhan luôn có cách để hỏi cô, cô bất đắc dĩ nói: “Bản thân mình cũng vô cùng bối rối, đây là một câu chuyện dài dòng, mình…”
“Vậy thì nói ngắn gọn đi.” Tịnh Nhan vỗ bàn: “Cậu chờ ở đây, suy nghĩ sắp xếp ngôn ngữ một chút, mình sẽ lấy cơm trưa cho cậu, đến khi mình trở lại cậu phải nói cho mình biết đấy.”
Thẩm Kiều còn chưa kịp mở miệng từ chối thì Tịnh Nhan đã đứng dậy rồi bỏ chạy. Nhìn dáng vẻ vội vã của cô ấy, Thẩm Kiều vô cùng bất lực, cô gái này thật là… hấp tấp.
Nhưng cô cũng phải cảm ơn cô ấy tối hôm qua, cô ấy đã đưa Dạ Mạc Thâm đến gặp mình, chắc chắn là cô ấy phát hiện mình mất tích nên mới tìm đến Dạ Mạc Thâm để nhờ giúp đỡ.
Nếu tối hôm qua Dạ Mạc Thâm không xuất hiện kịp thời thì có lẽ…
cô đã được Dạ Lẫm Hàn cứu rồi.
Đến lúc đó… dù thế nào đi nữa cũng không thể giải thích rõ ràng.