Mục lục
Cô Vợ Đánh Tráo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 434 Tôi muốn phá bỏ hợp đồng

Khi Mộc Tử đi ra, Dạ Mạc Thâm vẫn đang đợi ở ngoài cửa.

Cô cau mày, sau đó đi về phía giường bệnh, nhìn thấy điện thoại di động đặt trên bàn, cầm lên xem xét, mới phát hiện khóa mã của cô đã bị bẻ khóa.

Cô nhìn lại thủ phạm theo sau: “Anh đã làm vậy đúng không?”

Dạ Mạc Thâm đương nhiên biết cô đang ám chỉ cái gì, cũng không định trả lời, chỉ là tiến lên cầm lấy điện thoại di động của cô: “Đói bụng không? Anh làm cho em ăn, em…”

“Mạc Thâm! Anh nhìn trộm điện thoại của em? Anh còn bẻ khóa mật khẩu của em? Anh có biết là anh vô đạo đức như vậy không! Sao anh lại làm như vậy? Em có thể kiện anh anh biết không?”

Mộc Tử dùng sức đẩy anh ra, nhân tiện giật lấy điện thoại, sau đó lui về phía sau mấy bước, áp lưng vào bức tường lạnh lẽo mà tức giận tối mặt.

“Kiện anh?”

Bộ dạng phản kháng của cô khiến Mạc Thâm nhíu mày không vui, một lát sau tự giễu cười: “Anh giữ em cả đêm, nên mới trao đổi câu này? Cô gái, em có tâm tư không?”

Mộc Tử không nói chuyện, nhìn hắn chằm chẳm. Mạc Thâm Thần khịt mũi: “Nếu không bẻ mã điện thoại, sao có thể nhắn tin cho Tiểu Nhàn, cô ấy làm sao có thể mang đồ ăn cho em? Hoặc là trong lòng anh chỉ muốn nhìn trộm bí mật điện thoại của em. Em nghĩ như vậy sao?”

Mộc Tử không có trả lời, nhưng là trong lòng cảm động.

Cô cảm thấy Dạ Mạc Thâm bẻ khóa mật khẩu điện thoại di động của mình khiến cô rất tức giận, nhưng trong lúc cô tức giận, không nghĩ nhiều như vậy, bây giờ Dạ Mạc Thâm nói ra điều này, cô lập tức cảm thấy mình thật vô lý.

Nhưng… Cô ấy cảm thấy rằng cô ấy đang gây ồn ào. Dạ Mạc Thâm đã kết hôn, nhưng anh ấy đã theo cô ấy đến khu của cô và ở lại với cô ấy một đêm.

Cho dù hắn không cam tâm, nhưng trong lòng Mộc Tử cũng không thể tiếp nhận.

Nghĩ đến đây, cô không nói thêm nữa mà trực tiếp gọi điện cho Tiểu Nhan.

“Mộc Tử?”

“Đến bệnh viện đón tôi, sau đó làm thủ tục xuất viện cho tôi, nhân tiện mang quần áo a cho tôi thay.”

Tiểu Nhan nghe thấy trong giọng nói lạnh lùng, cũng không hỏi nhiều, lập tức gật đầu: “Được, tôi sẽ tới ngay.”

Sau khi cúp máy, Mộc Tử trực tiếp đi ra ngoài, cô ấy đi làm thủ tục xuất viện trước khi Tiểu Nhan đến bệnh viện.

Quá đáng, vừa đi tới cửa, Dạ Mạc Thâm liền đuổi tới, nhíu mày hỏi: “Em làm sao vậy?”

Mộc Tử không có trả lời anh ta, mà là tiếp tục đi về phía trước.

“Hì hì.” Mạc Thâm cười lạnh một tiếng, sau đó nói: “Cho dù là vội vàng rời đi, trước khi rời đi cũng nên xỏ giày đúng không?

Nghe thấy, bước chân của Mộc Tử dừng lại, cúi đầu nhận ra mình không mang giày, lúc này đang đứng chân trần trên sàn nhà lạnh lẽo. Thời điểm cô bất tỉnh, cả người đã bị bế lên rồi, Mạc Thâm ôm cô đi về phía sau, Mộc

Tử sửng sốt một hồi, lập tức phản ứng lại: “Anh buông em ra!”

Mạc Thâm Thần một mặt không trả lời nói chuyện, sau khi đặt cô xuống giường bệnh, Mạc Thâm liền đem giày đưa cho cô.

“Mặc kệ nó.”

Mộc Tử cắn môi dưới, cay đẳng ngẩng đầu nhìn anh, tên khốn kiếp này thật là khó chịu.

Mặc dù cô đang nhìn anh chằm chằm, nhưng ánh mắt này khiến Dạ Mạc Thâm vừa yêu vừa hận trong lòng.

Dạ Mạc Thâm không thể kìm lòng, siết chặt vai cô và đè cô nằm trên giường bệnh.

“Em nhìn anh thế này làm gì? Không ai nói với em rằng đàn ông sẽ phát điên vì ánh mắt của em?”

Anh không hôn cô, nhưng lại ở rất gần cô, hơi thở phả vào mặt cô, khoảng cách mơ hồ này không khiến Mộc Tử cảm thấy đỏ mặt tim đập, nhưng cảm giác xấu hổ trong lòng càng lúc càng dâng cao.

Mộc Tử nhắm mắt lại, nửa môi trắng nõn khe run.

“Mạc Thâm.”

Giọng cô run run, lông mi khẽ run.

“Nếu anh đang cố làm nhục tôi, thì anh đã thành công.”

“Ý của em là gì?”

Anh duỗi tay nhéo cắm cô, lạnh lùng hỏi.

Mộc Tử mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng.

“Trong lòng anh tự biết.”

Xung quanh dường như yên tĩnh, Dạ Mạc Thâm thấy rõ trong mắt cô là vẻ chán ghét.

Chính xác.

Thật kinh tởm.

Cô ấy ghét chính mình.

Không phải ghét, mà là ghê tởm.

Nhận thức này khiến Dạ Mạc Thâm đột nhiên có chút luống cuống.

Tại sao? Những gì anh làm mấy ngày nay khiến cô hận chính mình?

Từ lúc bắt đầu nhìn thấy cô, anh đã bất giác muốn gần cô, căn bản là muốn làm gì thì làm, nhưng là anh làm sai sao?

Dạ Mạc Thâm mím môi mỏng: “Nói rõ ràng”

“Anh muốn phá bỏ hợp đồng.”

So với sự sốt ruột của Dạ Mạc Thâm, giọng nói của Mộc Tử nghe bình tĩnh lạ thường, “Hiện tại đã đủ rõ ràng chưa?”

 

Tranh thủ lúc Dạ Mạc Thâm đang ngẩn người, Mộc Tử trực tiếp đẩy anh ra, để anh nằm trên giường bệnh, sau đó đứng dậy mang giày đi ra khỏi phòng.

Cô làm thủ tục xuất viện, bác sĩ có nói gì cô cũng không quan tâm, làm xong thủ tục cũng không quay lại phòng bệnh mà lằng lặng ngồi trên ghế ngoài hành lang đợi Tiểu Nhan đến.

Tiểu Nhan đã không làm cô thất vọng, nói rằng cô ấy sẽ sớm ở đây nếu cô ấy đến ngay lập tức.

Nhìn thấy cô ngồi trên ghế trong hành lang, cô có chút bối rối: “Mộc Tử, sao cô lại ở đây? Cô không nên ở phòng bệnh sao?”

Mộc Tử đứng dậy cầm lấy túi trong tay xem xét, quả nhiên là đồ thay quần áo, cô xoay người đi về phía phòng bệnh.

Tiểu Nhan theo cô vào phòng.

Khu phòng trống, và Dạ Mạc Thâm đã biến mất từ lâu.

“Này, Dạ Mạc Thâm đầu?”

Tiểu Nhan ngạc nhiên hỏi.

“Đi rồi.” Mộc Tử đáp, sau đó đi vào phòng tắm thay quần áo.

Khi cô ấy bước ra, Tiểu Nhan đã bày ra tất cả đồ ăn mà cô ấy mang theo, vì cô ấy đã chăm sóc cho Mộc Tử trước đó nên cô ấy biết Tiểu Nhan nên ăn gì khi cô ấy bị đau bung.

“Đến đây ăn sáng đi.”

Tiểu Nhan chào cô, Mộc Tử đi tới ngồi xuống, nhìn thấy đồ ăn trên bàn, không biết tại sao cô không có cảm giác ngon miệng.

Nhưng lúc nào đến bữa, cô ấy cũng đưa tay cầm bát đũa.

“Đồ ở đây đều là của tôi. Cô không được phép ăn.” Tiểu Nhan tự mình bưng đồ ăn lên, Mộc Tử chỉ liếc mắt liền thấy rất nhiều đồ chiên, nhất thời cứng họng: “Cô cố tình làm vậy à? Lần nào tôi cũng bị đau bụng. Đến lúc chỉ có thể ăn mấy cái nhạt này, cô liền cố ý đem mấy cái này trước mặt tôi?”

Vẻ mặt của Tiểu Nhan có chút tự mãn, cô ấy lấy một cái bánh bao chiên vàng giòn bỏ vào miệng, khi ăn xong, cô ấy cố ý kêu một tiếng:” Oa, ngon quá. Quán này mới mở.” Tôi nghĩ mình sẽ quay lại đây trong tương lai.

Mộc Tử: “…”

“Cô không thấy ghen tị với tôi sao? Cô thật đáng thương thường xuyên bị bệnh bao tử, hiện tại mới biết ngươi khổ sở như vậy sao? Cô cả ngày vẫn sẽ như vậy thất thường không ăn uống? Giờ cô muốn sống tiếp như vậy sao? Khi ngã xuống có đứng dậy được nữa không? Hả?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK