Mục lục
Cô Vợ Đánh Tráo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 982

Vốn dĩ Uất Trì Kim đình đi khuyên Đậu Nhỏ ở lại để chơi với ông cụ, không ngờ vừa ra khỏi phòng sách liền nhìn thấy cháu ngoại của mình đang hỏi han Hàn Mộc Từ thì cũng bỏ đi.

Còn thấy cháu ngoại lại còn tưởng người làm ông ngoại như ông ta đi bắt nạt cô cháu dâu của mình!

Làm sao ông ta không để ý cho được?

Nghe thấy giọng nói của Uất Trì Kim, Dạ Mạc Thâm ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy được ánh mắt không vui của Uất Trì Kim.

Anh mím môi không nói gì.

Đại khái là bởi vì trước đây lúc ở công ty, Uất Trì Kim đã làm những chuyện làm cho Dạ Mạc Thâm vô cùng khắc sâu, vì vậy đến bây giờ Dạ Mạc Thậm vẫn cảm thấy Uất Trì Kim sẽ làm khó Hàn Mặc Tử.

“Ông ngoại, có phải ông có chuyện gì khác không?” Ngay lúc này, Hàn Mặc Từ lên tiếng phá vỡ bổng không khí căng thẳng, Bỉ giọng nói của cô thức tỉnh, lúc này Uất Trì Kim mới nhớ ra mình có có việc khác quan trọng hơn, ông ta nhìn xung quanh, nhìn thấy Đậu Nhỏ đang đứng gần trước mặt, vẻ mặt lộ ra sự vui vẻ, sau đó bước đến bên Đậu Nhỏ.

Rất nhanh, Uất Trì Kim đi đến trước mặt Đậu Nhỏ, Đậu Nhỏ đặc biệt khôn khéo mà bước lên: “Ông cố ngoại, ông đi chậm một chút.”

“Đậu Nhỏ, ông cố ngoại có chuyện muốn hỏi cháu, cháu có muốn đến chỗ khác nói chuyện với ông cổ ngoại không?”

Đậu Nhỏ chớp chớp mắt, theo bản năng mà ngẩng đầu lên nhìn cậu Hàn Thanh một cái.

Hàn Thanh khẽ gật đầu.

“Vâng thưa ông cổ ngoại, chúng ta đi chỗ khác di.”

Nói xong Đậu Nhỏ liền chủ động bước lên trước nắm lấy tay của Uất Trì Kim mà đi sang chỗ khác.

Sau khi họ rời đi, Tống An liếc Hàn Thanh một cái “Cậu yên tâm mà để Đậu Nhỏ đi với ông ta sao? không sợ em gái tìm cậu tính số à?”

Hàn Thanh hờ hững: “Người mang Đậu Nhỏ đi là ông có ngoại của nó, Mộc Tử tìm tôi tính số làm gi Tống An giêu cợt một tiếng, hai tay vòng trước ngực không đáp lại.

“DL, anh “

Sau khi Đậu Nhỏ bị đưa đi, Hàn Mặc Từ mạng theo Dạ Mạc Thậm đi đến, sau đó gọi hai người một tiếng, Hai người cũng gật đầu, nhưng vào lúc này Tổng An đột nhiên nhìn thấy Hàn Mộc Tử đang ôm một chiếc hộp trong tay, hơn nữa nhìn chiếc hộp vô cùng tinh xảo, trước khi đi vào trong phòng đọc sách không hề thấy Hàn Mộc Tử cầm chiếc hộp này.

Chẳng lẽ là …

“Mộc Tử, cháu đang ôm cái gì vậy?” Tống An nhận không được mà lên tiếng hỏi một câu.

Nghe lời này, Hàn Mộc Từ cúi đầu nhìn chiếc hộp mình đang ôm trong lòng một cái: “Lúc nãy ở trong phòng đọc sách ông ngoại đã đưa cho cháu, nói là quả gặp mặt.”

“Quả gặp mặt?” Tổng An có chút kinh ngạc mà nhíu mày, khẽ cười: “Tặng cái gì làm quà gặp mặt vậy?”

Hàn Mộc Tử lắc đầu: “Cháu cũng không biết được, cháu còn chưa mở ra nhìn.”

“Vậy giờ cháu mờ ra xem đi, đi thấy chiếc hộp này được thiết kế rất tinh xảo, nói không chứng là đó gì tốt day!” Tổng An trêu ghẹo nói, Hàn Thanh và Dạ Mạc Thầm nghe vậy, ánh mắt cũng nhìn lên trên chiếc hộp Nói thật thì cũng có chút tò mò.

Thái độ của Uất Trì Kim đối với Hàn Mộc Tử vẫn luôn rõ như ban ngày, vì vậy mọi người đều rất tò mò, không biết lần này Uất Trì Kim sẽ tặng quà gặp mặt gi cho cô dây?

Vốn dĩ Hàn Mộc Tử định về nhà mới mở ra xem, nhưng mà nghe thấy lời đề nghị của Tổng An, nếu như không mở ra thì có vẻ cũng không tốt lắm, vì vậy cô khẽ gật đầu, sau đó mở chiếc hộp ra trước mắt ba người.

Chiếc hộp được thiết kế rất tinh xảo, không thể trực tiếp mở ra, phải mở một cái cơ quan nhỏ, sau đó mới có thể mở nắp ra. Hàn Mộc Từ là nhà thiết kế mặc dù cô thiết kế quần áo, nhưng về phương diện thiết kế thì cô có thiên phủ rất cao, vì vậy cho dù là ban đầu có chút mơ hồ, nhưng cuối cùng sau khi nghiên cứu một chút, cô liền nhẹ nhàng mà mở được chiếc hộp ra Sau khi mở ra, mọi người chỉ cảm thấy trước mặt chói lóa lên. Sau đó liền nhìn thấy một sợi dây chuyến đính một viên kim cương màu xanh đang nằm im lìm ở trong hộp.

Nhìn thấy sợi dây chuyền này, trừ Hàn Mộc Tử ra thì sắc mặt những người khác đều thay đổi.

Nhất là Tống An, sau khi nhìn thấy sợi dây chuyền này, trong nháy mắt vẻ mặt của bà ấy trở nên kinh ngạc, đôi mắt mở tròn ngạc nhiên mà nhìn về phía ông cu.

Viên kim cương màu xanh ở dưới sự soi sáng của ảnh đèn màu xanh nhạt, tựa như ảo mộng, giống như biển khơi rộng lớn, hay giống như là những vì sao ngoài vũ trụ, đẹp đến nỗi làm cho người khác chồi mắt.

Nhìn thấy vậy, sắc mặt Hàn Mộc Tử có chút thay đồi, đôi môi anh đào khẽ nhếch lên.

Cho dù là trước đây cô chưa từng thấy chiếc dây chuyển này, nhưng nghiên cứu một chút cũng phát hiện ra sự độc đáo của sợi dây chuyền này là nằm ở viên kim cương kia. Hơn nữa viên kim cương lớn như vậy, giá trị… chắc chắn sẽ lớn hơn so với cô suy nghĩ rất nhiều.

Chuyện chuyện này.

Bất chợt trong lúc đó Hàn Mặc Từ cảm thấy chiếc hộp đang cảm trên tay trở nên nặng đến mắc mà cô suýt nữa không thể bưng được.

“Trái tim của vũ trụ”

Hàn Thanh vẫn luôn yên lặng đột nhiên nói ra năm chu.

Hàn Mộc Tử ngắng đầu nhìn sang phía anh ấy, lúc này Dạ Mạc Thâm cũng gật đầu: “Không sai chính là trái tim của vũ trụ.”

Trái tim của vũ trụ?

Lại có cái tên hoành tráng như thế sao?

Nhưng mà Hàn Mộc Tử vẫn luôn cảm thấy có chút kỳ lạ, một sợ dây chuyền đẹp như vậy, tại sao lại mang tên như thế?

Hay còn có ý nghĩa gì đặc biệt hả?

Tống An nhìn thấy sợ dây chuyền này, đôi mắt tự nhiên rưng rưng, cảm xúc có chút kích động.

“Xem ra, dì Tổng rất quen thuộc với chiếc vòng này.” Hàn Thanh liếc nhìn bà ấy một cái, đưa trọng tâm câu chuyện hướng sang Tổng An, mục đích là muốn bà ấy đưa ra một lười giải thích, Lúc ánh mắt mọi người dồn vào người Tổng An, bà ấy mới hồi phục lại tinh thần, thu lại những giọt nước mắt đang rưng rưng nơi khóe mắt, sau khẽ cười nói: “Không sai, dì rất quen thuộc với sợi dây chuyển này, rất quen thuộc Bà ấy suy nghĩ một lát, đại khái là đang suy nghĩ phải nói như thế nào mới được. Một hồi lâu sau, bà ấy mới nói: “Trước khi mẹ dì qua đời, dây chuyển kim cương này là thuộc sở hữu của mẹ dì. Đó là món quà mà ông cụ đã tặng cho bà ấy, là thứ mà bà ấy yêu thích cả một đời. Nhưng mà… lúc bà ấy mắc bệnh, bà ấy đã đưa sợi dây chuyền này đưa cho chị dì, nói là không hy vọng bệnh tật của mình lây sang một sợi dây chuyền kim cương đẹp để như vậy.” Nói đến đây, Tổng An ngừng một lát, sau đó lại nói: “Cho nên, nói đúng ra thì đây là của hồi môn của chị gái dì. Chẳng qua là trước khi bọn dì rời khỏi nhà, chị đã không đưa sợi dây chuyển này đi. Vì chị ấy biết rằng sợi dây chuyển này đối với ông cụ và mẹ dì mà nói, có ý nghĩa rất đặc biệt, vì vậy… cho dù chị ấy có tức giận thế nào đi nữa, cũng không nhẫn tâm mà đưa một đồ vật có ý nghĩa như vậy đi. Sau khi bọn dì rời khỏi nhà đã để lại sợi dây chuyển này ở lại nhà Uất Trì. Không ngờ là ông cụ lại vẫn giữ nó lại.”

Lại còn chuẩn bị một chiếc hộp tinh xảo như vậy để khóa lại Bỗng nhiên lúc đó Tống An lại không còn hận Uất Trì Kim như trước nữa. Ít nhất ông ta vẫn giữ đồ này lại, nói rõ, ông ta cũng không quên đi những chuyện trước đây.

Nghe thấy vậy, cuối cùng Hàn Mặc Tử cũng biết được nguồn gốc của sợi dây chuyền, trong phút chốc cô đã đưa chiếc hộp đến cho Tổng An: “Dì à, đồ này quả quỹ giá rồi, nếu đã là của chị của dì, vậy thì…” Cô không dám nhận nó, nếu như cô đã biết đồ vật này trân quý như vậy thì đã không lấy rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK