Chương 314: Sốt cao không giảm
“Tôi mang thai con của anh ấy, nhưng cô lại mang thai con hoang, cô cảm thấy…… Cậu Dạ còn muôn cô sao?”
“Cậu Dạ không muốn gặp cô, vĩnh viễn cô không thể lại bước vào cánh cửa này, về sau cô sẽ không bao giờ là mợ của cậu hai nhà họ Dạ, mong cô đi đi.”
“Đây là hợp đồng ly hôn, viết tên cô vào, về sau cô với tôi sẽ không có quan hệ gì nữa.”
“Người gả đến nhà họ Dạ đều là người có gia cảnh tốt, nếu không phải Nguyệt đem cơ hội này nhường cho, cô có cơ hội làm mợ hai nhà họ Dạ? Cô giúp tôi xử lý chút nợ đã là gì? Tôi nuôi cô lớn thế này, chẳng lẽ không được sao?”
“Nhìn xem khuôn mặt cô xấu như thế, người đàn ông nào sẽ muốn cô, người chồng chung giường hai năm đều không thèm đụng vào cô, cô không nghĩ lại vì cái gì sao?”
“Cút, cút khỏi nhà họ Dạ, vĩnh viễn không cần quay lại.”
Đừng, đừng mà…
Những chuyện trải qua cùng những người đó, mỗi cái một cái đều hiện lê ở trước mặt cô, bắt được điểm yếu trong lòng cô, dùng sức công kích cô.
“Đừng mà… Đừng đuổi tôi đi, Đừng…”
Dạ Lẫm Hàn đang canh giữ ở mép giường Thẩm Kiều, buồi tối hôm nay đã nghe được vô số tiếng nói nỉ non của cô, ngoại trừ đừng mà, cũng là đừng đuổi tôi di, lặp đi lặp lại cũng chỉ có hai câu này.
Dạ Lẫm Hàn nghe được thở dài, trong mắt toàn là đau lòng.
Từ lúc ôm Thầm Kiều đến bệnh viện, lập tức cô sốt cao, sau đó đến bây giờ vẫn chưa giảm, bởi vì cô đang mang thai, cho nên không thể dùng thuốc, chỉ có thể hạ nhiệt vật lý.
Dạ Lẫm Hàn ở bên cạnh canh cô thật lâu, hơn một giờ, cô cũng không bớt nóng, ngược lại càng nóng hơn.
Y tá vẫn luôn ở bên cạnh đề ý chăm sóc, lúc này cô ấy nhịn không được liếc mắt nhìn Dạ Lẫm Hàn, nhắc nhở nói: “Anh này, anh đã không nghỉ ngơi mà để ý cô ấy hơn một giờ, thân thể anh cũng chịu không nổi, đi nghỉ ngơi một chút đi, nơi này có tôi là được.”
“Không được.” Dạ Lẫm Hàn mấp máy môi mỏng lắc đầu: “Một giờ rồi cô ấy còn chưa bớt nóng, tôi không thể an tâm.”
“Nơi này có tôi chăm sóc, cô ầy nhất định sẽ hạ sốt, anh canh như vậy cũng không được, nếu tiếp tục thì thân thề anh sẽ chịu không nổi.”
Dạ Lẫm Hàn không nói chuyện nữa, ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi Thẩm Kiều, vẫn luôn nhìn trán cô đang được chườm lạnh.
Y tá cũng rất khó xử, người này thật là cố chấp mà, khuyên mà cũng không nghe, hai người vốn dĩ đều bị thương, kết quả còn cùng nhau chạy ra ngoài, trở về thì hai người toàn thân đều ướt, nữ phát sốt hôn mê, miệng vết thương trên người nam cũng bị nhiễm trùng, nhưng mà anh ta không xử lý, vẫn luôn bình tĩnh mà nhìn nhiệt độ của cô gái, cô xem cũng phải đau đầu “Anh này, đừng trách tôi nói lời khó nghe, toàn thân anh đều bị thương, lại mắc mưa, một chút nữa vết thương sẽ bị nhiễm trùng, anh cũng sẽ phát sốt. Một khi anh phát sốt, anh cảm thấy cho dù cô ấy hạ sốt thì anh sẽ không lây bệnh cho cô ấy sao?”
Nghe nói vậy, động tác Dạ Lẫm Hàn dừng lại, giống như vì lời nói của cô mà thay đổi.
Y tá thấy thế, chạy nhanh lên nói: “Cho nên ở đây giao cho tôi đi, nhất định tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, anh đi xử lý miệng vết thương trước đi.”
Dạ Lẫm Hàn lúc này mới gật đầu, đưa khăn cho cô.
Y tá thấy thế thở dài nhẹ nhõm một hơi, chính cô đang chăm người bệnh, nếu xảy ra vấn đề gì, lương tâm cô sẽ cắn rứt.
Dạ Lẫm Hàn không có đi xa chỗ này, hai người cùng một phòng bệnh, anh liền ở giường bệnh bên cạnh, y tá tìm bác sĩ xử lý miệng vết thương cho anh ta, bên này cô đang chăm sóc Thẩm Kiều.
Tuy rằng đã có người xử lý miệng vết thương cho Dạ Lẫm Hàn, nhưng mà ánh mắt của anh vẫn nhìn về phía Thầm Kiều ở bên cạnh.
“Nằm xuống di, anh cũng phát sốt.“ Bác sĩ võ bờ vai của anh, ý nói anh nằm xuống.
Dạ Lẫm hàn không yên lòng, vẫn như cũ nhìn Thẩm Kiều.
“Nếu anh không chịu chữa trị.
cho tốt, anh sẽ ngã xuống, ai sẽ tới canh cô ấy? Vậy nên nằm xuống tiếp nhận chữa trị, thân thể của anh cũng thật tốt, chỉ cần tiếp nhận điều trị cho tốt thì sẽ không ngất xỉu.”
Lúc này Dạ Lẫm Hàn mới yên tâm nằm xuống.
Trải qua một thời gian, vết thương trên người Dạ Lẫm Hàn cũng được bác sĩ xử lý, nhiệt độ của Thầm Kiều cũng dần tốt, chẳng qua cô vẫn luôn ở trong tình trạng mê man, vẫn luôn nói lặp lại, nói mớ, trán vẫn luôn tuôn mồ hôi lạnh.
Y tá mới và y tá ban đầu tụ lại với nhau, sau đó rời đi phòng bệnh, vừa đi vừa nói.
“Trời ạ, người đàn ông này thật sự chung tình. Hơn nữa nghị lực rất tốt, cậu xem anh ta bị thương như vậy mà đến giờ cũng chưa ngất xỉu, có thề thấy được ý chí kiên định thế nào, nếu tớ mà bị thương đến vậy, làm thê nào có thể gắng gượng như vậy đây?”
“Ai, cậu không hiểu, có đàn ông vì phụ nữ ngay cả mạng sống đầu không cần, cậu xem ánh mắt anh ta nhìn cô gái kia, chung tình đến mức khiến tớ say mê. Người đàn ông như Vậy, sao tớ còn chưa gặp? Quá chung tình, quá đẹp trai.”
“Được rồi, đừng nhắc nữa, y tá trưởng mà nghe thấy thì hai ta lại bị mắng.”
“A, tớ cũng chưa nói bậy gì, chỉ là cảm thán một chút mà.”
“Cảm thán cũng không cần, y tá trưởng sẽ nói cậu ăn không ngồi rồi, đi nhanh đi.”
Hai người vừa nói vừa di xa.
Bốn phía an tĩnh trở lại, lúc này đã rạng sáng, hành lang bệnh viện đặc biệt im lặng, trừ bỏ âm thanh của các thiết bị đặc biệt cũng chỉ có hô hấp của người bệnh.
Dạ Lẫm Hàn nằm nghiêng ở trên giường bệnh, nhìn người cách anh không xa, Thẩm Kiều ở giường bên kia.
Vất vả một thời gian, anh cũng rất mệt, đặc biệt là bác sĩ không biết cho anh thuốc gì, sao anh cảm thấy mệt đến vậy? Mí mắt mệt đến mức khiến anh cảm thấy không còn là của anh.
Giống như muốn ngủ ngay lập tức, nhưng Dạ Lẫm Hàn nhanh chóng mở mắt.
Không thể ngủ, mày ngủ rồi ai nhìn Thẩm Kiều, nếu như cô tỉnh dậy, lại chạy ra ngoài thì làm sao bây giờ?
Bên ngoài còn đang mưa, bộ dáng cô phát sốt, khẳng định thân thể không chịu được tổn thương.
Được rồi, nhịn xuống.
Dạ Lẫm Hàn nghĩ gọi điện thoại cho thư ký Diệp Tử, nhưng mà di động không gọi được, cuối cùng chỉ có thể khó xử chờ y tá tới kiểm tra phòng nhờ mượn di động một chút, sau đó gọi điện thoại cho thư ký của mình.
Cho dù là rạng sáng, nhưng mà Diệp Tử nghe xong điện thoại của anh vẫn vội vàng chạy tới.
“Phó tổng giám đốc Dạ, như thế nào…Biến thành như vậy?“ Lúc Diệp Tử tới nhìn thấy cảnh tượng này đều khiếp sợ đến trợn mắt há hốc mồm, rõ ràng lúc cô đi đưa tài liệu bọn họ còn ngồi ở nhà ăn, như thế nào mới một buổi tối không thấy hai người đều ngã bệnh.
“Việc này có chút phức tạp, tóm lại hiện tại tôi yêu câu cô giúp đỡ.”
Diệp Tử lập tức gật đầu: “Phó tổng giám đốc Dạ cứ phân phó, tôi là thư ký của anh, sẽ giúp anh xử lý những việc này.”
“Xin lỗi, làm phiền cô, hiện tại không phải thời gían làm việc mà tôi cũng kêu cô đến đây.”