Chương 1170
Sau khi Tiểu Nhan chuồn vào trong phòng, liền lập tức mở tủ ra lục tìm mấy bộ quần áo, tìm mãi mới phát hiện ra quần áo của mình khá là bình thường, chả có lấy một bộ điệu đà nữ tính.
Xem đi xem lại trong tủ chỉ có một chiếc váy là trông bắt mắt nhất, hôm đó ở nhà Hàn Thanh, Không Không đã gửi cho cô chiếc váy hoa đó.
Cô lấy vảy ra đứng trước gương khoa tay múa chân một hồi lâu, không ngờ chỉ có chiếc váy này là thể hiện sự thùy mị nhất. Thế nhưng, dù sao cũng là vảy Hàn Thanh tặng cho cô, mặc như vậy đến gặp anh ấy, không phải là quá chân thành rồi sao?
Suy nghĩ thật lâu, Tiểu Nahn chuẩn bị đi thẳng ra cửa hàng mua một bộ đồ mới.
Không được, bây giờ đang rất nghèo… lúc trước đã bảo Đậu Nhỏ chuyển tiền cho Hàn Thanh, hiện tại cô đã trở thành một đứa nghèo kiết xác rồi.
Tiểu Nhan kiểm tra số dư trong tài khoản của mình, mới biết mình chỉ còn lại khoảng bảy trăm nghìn.
Cô đưa tay chống cắm suy nghĩ, hay là lấy một íttrong tiền dự phòng của cửa tiệm?
Không được! Tiền ở cửa tiệm phải giữ lại để nhập hàng và trả lương cho nhân viên, nếu như mỗi lần không có tiền cô đều đi lấy tiền dự phòng đến lúc đó lấy cái gì để nhập hàng, lấy cái gì mà trả lương cho nhân viên? Có còn muốn mở cửa tiệm nữa không?
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan liền gạt bỏ ý định đó sang một bên.
Sáng sớm La Tuệ Mỹ đã đến cửa tiệm trước, đợi sau khi bà đi rồi, Tiểu Nhan mới lặng lẽ mò đến bên cạnh cha Chu, ngọt ngào nói: “Ba ơi…
Cha Chu đang đọc báo, chợt nghe thấy tiếng con gái gọi ông liền quay sang nhìn. “Tiểu Nhan? Con tìm mẹ sao? Mẹ con đi ra ngoài Tiểu Nhan hé môi, nở một nụ cười gượng gạo. “Không phải, con đến tìm ba.”
“Tìm ba?”
Cha Chu vội vàng đặt tờ báo xuống bàn trà, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Có chuyện gì quan trọng sao?”
Nhìn thấy dáng vẻ này của cha Chu, Tiểu Nhan thật khó mở miệng, mặc dù lúc mở cửa tiệm cô đã nói không cần đến tiền của ba mẹ, nhưng ba mẹ vẫn âm thầm chu cấp tiền cho cô, đương nhiên Tiểu Nhan biết hai người họ biết bao nhiêu năm qua tiết kiệm được số tiền, mà cô lại là một đứa con gái, hai vợ chống lại không có sở thích gì đặc biệt, không cờ bạc cũng không tiêu tiền lung tung, cho nên để dành được một khoản khá lớn.
Nhưng bây giờ Tiểu Nhan lại tìm đến cha Chu để xin tiền, thật sự rất khó mở lời.
Dù sao mình cũng đã lớn thế này rồi, nhất định phía báo hiếu cho ba mẹ, kết qua cô mở cửa tiệm lại để ba mẹ giúp cô chu cấp, bây giờ bản thân koong có tiền còn đi tìm ba mẹ đòi tiền, còn ra thể thống gì nữa chú? “Tiểu Nhan?”
Tiểu Nhan mỉm cười, lắc đầu: “Không có gì, chỉ là gần đây hình như ba có nhiều tóc bạc hơn, nếu như mệt mỏi quá thì chúng ra sang lại cửa tiệm đi, kiểm đực không ít tiền, cũng không khiến ba phải cực khổ chạy qua chạy lại.”
Cha Chu nghe thấy lời này lập tức từ chối yêu cầu của cô. “Như thế sao được? Tiền sang lại cửa tiệm không phải là tiền sao? Ba của con bây giờ lại không có công việc, đến cửa tiệm của con còn không giúp được, ba là loại người gì chứ? Đừng nói nhưng lời như để ba an tâm hưởng tuổi già, nếu như ngày nào ba cũng ngồi yên một chỗ, không lâu sau ba sẽ thành người tàn phế luôn mất?”
Thế nhưng, ngày nào cũng đội nắng chạy ra ngoài đi giao hàng… “Được, được rồi, nếu như con muốn nói việc này thì đi về phòng đi, đừng nói nữa, ba không nghe đâu.”
Nói xong, cha Chu lại bắt đầu lấy tờ báo lên che ngang mặt, đọc báo, từ chối nói chuyện với Tiểu Nhan.
Tiểu Nhân: “Bal”
Cha Chu tiếp tục che đi, không thèm để ý đến cô.Tiểu Nhan không còn cách nào khác đành quay về phòng, cô nhìn bộ quần áo ở trong phòng thật lâu, cuối cùng vẫn mặc mấy bộ như bình thường. Lúc Tiểu Nhan ra đến cổng còn đang suy nghĩ, dù sao bình thường cô chính là dáng vẻ như vậy, vì sao đi với nhau phải thay đổi bản thân mình chứ? Anh ấy đồng ý ở bên cạnh mình, điều đó có nghĩa là anh ấy chấp nhận vẻ ngoài bình thường của mình. Mặc dù trong lòng cô thực sự muồn thay đổi và khiến bản thân trở nên ưu tú hơn, như vậy mới có thể xứng với anh ấy.
Thế nhưng… khoảng cách giữa người với người, có đôi lúc thật sự rất ха, rất rất xa.
Với những thành công trong sự nghiệp của anh ấy, sợ rằng cả đời cô cũng đuổi theo không kịp. Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan lại có chút đau lòng, buồn bực, không mua đồ gì nữa, chỉ bắt xe taxi đến tìm Hàn Thanh.
Lúc Hàn Thanh nhận được tin nhắn của Tiểu Nhan, đã là mười phút sau.
Thấy cô gái nhỏ gửi tin nhắn đến, anh lập tức nhíu mày, gọi thẳng cho cô ấy.
Tiểu Nhan đang ngồi xổm bên đường, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt. Rõ ràng là vị trí ở gần đây, nhưng cô lại tìm mãi không thấy, có nhiều căn biệt thự như thế, cô lại không biết là nhà nào, vốn dĩ muốn gọi điện cho Hàn Thanh đến đón, nhưng nhìn thời gian vẫn còn khá sớm, vì theo kế hoạch thì cô phải đi mua đồ rồi sau đó đến chiều mới gặp Hàn Thanh.
Bây giờ kế hoạch đã thay đổi, cô hồng đi mua đồ cũng không đi ăn sáng nên mới đến thẳng đây.Thật nóng lòng muốn gặp được anh.
Nhưng lại sợ quấy rầy đến anh. Nghĩ vậy, Tiểu Nhan chỉ gửi cho anh một tin nhắn.
Đợi mấy phút vẫn không trả lời, Tiểu Nhan càng cảm kích vì mình chưa có gọi điện, nếu như lúc đó gọi điện đến, nhất định sẽ đánh thức anh ấy.
Sau đó Tiểu Nhan lại nghĩ, dù sao thì cô cũng đã đến rồi, cứ tìm dại một chỗ nào đó quanh đây mà ngồi thôi, thế rồi mới ngồi ngẩn người trên bãi cỏ này.
Cũng không biết đợi bao lâu, điện thoại chợt rung lên, là Hàn Thanh gọi đến.
Nhịp tim của Tiểu Nhan đột ngột tăng nhanh, bắt máy. “Alo?”
“Đang ở đâu?”
Lúc Hàn Thanh gọi điện đã thay một đôi giày ra khỏi cửa, sau đó nhìn xung quanh. Tiểu Nhan mím môi, mỉm cười: “Anh dậy rồi sao? Không cần phải vội đến tìm em, không phải lúc nảy em đã nhắn tin trên zalo rồi sao? Anh không trả lời là biết anh chưa thức dậy rồi, cho nên em đang đi dạo vòng vòng gần đây, anh đừng vội đến tìm em nhé, cứ tắm rửa rồi ăn sáng trước đi, đợi khi nào anh rãnh rồi. “Ngẩng đầu lên.” Bất chợt, Hàn Thanh đột nhiên ngắt lời cô.
Tiểu Nhan ngẩn người, sau đó cũng làm theo lời Hàn Thanh từ từ ngẩng đầu lên.
Vừa ngẩng đầu nhìn lên đã thấy Hàn Thanh đứng cách đó không, anh mặc một bộ quần áo ở nhà tay dài, cả người ngập tràn trong ánh nắng ban mai, vì đầu tóc còn chưa kịp chỉnh trang lại, cho nên nhìn hơi rối Anh đang cầm điện thoại trên tay, ánh mắt thâm thúy nhìn lên gương mặt cô, môi mỏng khế mở.
“Chờ anh sang.”
Sau đó Tiểu Nhan ngốc người ra nhìn Hàn Thanh bước về phía mình.
Mãi đến khi anh đứng trước mặt cô mới phản ứng lại, vừa đứng dậy vừa xấu hổ cười nói: “Anh, sao anh lại đến đây nhanh thế? Hơn nữ cách gần vậy sao, lúc trước em không biết, cho nên…”
Nói được nửa chừng, đột nhiên Tiểu Nhan cảm thấy trước mặt tối sầm lại, cả người mất kiểm soát mà ngã nhào xuống.
Hàn Thanh đã kịp thời vươn ra nắm lấy tay co, kéo cô vào lòng.
ẦM!
Đầu của Tiểu Nhan tổng vào lồng ngực của Hàn Thanh, cảm thấy choáng váng, nhưng dù sao vẫn không ngã xuống đất “Sao thế?”
Hàn Thanh nhíu mày, lúc này mới nhìn thấy rõ gương mặt của cô khó coi của cô, cứ nhưsắp | sửa ngã nhào về phía trước, ngất đến nơi rồi, anh lập tức gắng hỏi: “Ngồi ở đây lâu quá sao?”
Hai mắt Tiểu Nhan nhắm lại, cắn môi dưới, gật đầu.