Chương 958
“Hơn nữa, nhân phẩm của anh em em còn không tin sao? Anh sẽ không làm gì cô ấy.
Hàn Mộc Tử: “
Đương nhiên cô biết Hàn Thanh sẽ không làm gì Tiểu Nhan, cô cũng biết cho dù Tiểu Nhan cố ý quyến rũ Hàn Thanh thì anh ấy cũng có thể ngồi im mà trong lòng không loạn.
Để Hàn Thanh trong coi Tiểu Nhan thì chắc chắn sẽ không có gì nguye hiểm.
Thế nhưng vừa nghĩ đến tầng quan hệ vi diệu giữa hai người bọn họ là Hàn Mộc Tử lại cảm thấy khó chịu, đồng thời cũng cảm thấy oan ức thay cho người bạn tốt Tiểu Nhan của mình.
Càng nghĩ, cô càng không nhịn được mở miệng: “Anh, anh…”
“Anh biết em muốn nói cái gì.” Không đợi cô mở miệng, Hàn Thanh đã ngắt lời cô, nói khẽ: “Em yên tâm, Tiểu Nhan là bạn của em, anh sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này. Hơn nữa cô ấy là một cô gái ân oán rõ ràng, cô ấy sẽ không vì anh mà ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai người.”
Lời Hàn Mộc Tử muốn nói chỉ có thể nuốt ngược trở lại, không ngờ rằng anh ấy có thể nhìn thấu tâm tư của cô, trong lúc nhất thời cô không biết nói cai sgif, chỉ có thể gật đầu nói: “Em đã biết, trong lòng anh biết mình nên làm gì là được.”
Nói xong, Hàn Mộc Tử bước chân về phía phòng mình.
Lúc đi đến cửa, Hàn Mộc Tử không nhịn được quay đầu lại nhìn Hàn Thanh.
“Anh.”
Hàn Thanh: “Hửm?”
“Em có thể hỏi anh một chuyện không?”
Đối mặt với em gái mình. Hàn Thanh tự nhiên là đáp ứng, hỏi gì đáp nấy: “em nói đi.”
“Tại sao anh lại không muốn lập gia đình.
Cả đêm này cô không được ngủ ngon giấc, trong đầu nghĩ rất nhiều chuyện, nghĩ nhiều nhất chính là chuyện của Hàn Thanh à Tiểu Nhan, lúc trước cô cảm thấy Tiểu Nhan không hợp khẩu vị của Hàn Thanh, cho nên Hàn Thanh mới không thích cô ấy.
Người không gặp được người khiến mình rung động cho nên không muốn kết hôn, thậm chí có độc thân cả đời cũng không sao, cô có thể hiểu.
Thế nhưng mà sau khi nghe thấy cuộc đối thoại của hai người bọn họ khiến cô sinh ra nghi ngờ.
Anh trai của cô Hàn Thanh, rõ ràng đối với Tiểu Nhan….
Có chút động lòng, nếu như không có chút tình cảm nào, vậy thứ cô nhìn thấy nghe thấy là cái gì?
Cho nên, cô mới quyết định hỏi một chút. Bình thường mà nói, Hàn Thanh đối với cô em gái này là hỏi gì đáp nấy.
Thế nhưng lần này, Triệu Húc bảo trì im lặng rất lâu, một lúc lâu vẫn chưa trả lời vấn đề của cô.
Hàn Mộc Tử khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Hàn Thanh.
“Có nỗi khổ tâm gì khó nói sao?”
Ba chữ Nỗi khổ tâm khiến cho Hàn Thanh lấy lại tinh thần, anh ấy ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào người Hàn Mộc Tử đang đứng cách đó không xa. Dưới ánh đèn mờ ảo, Hàn Thanh gióng như nhìn thấy người trước mắt biến thành người phụ nữ xinh đẹp cao quý năm ấy, ánh mắt luôn luôn cưng chiều nhìn anh ấy.
“Tiểu Thanh, chờ em gái ra đời, con nhất định phải bảo vệ em gái, chăm sóc em gái nha.” Trước lời căn dặn của mẹ, anh ấy khi còn bé ra sức gật đầu: “Mẹ yên tâm, Con nhất định sẽ bảo vệ tốt cho em gái”
Thật giống như…
“Anh?”
Giọng nói của Hàn Mộc Tử lại truyền đến, Hàn Thanh lấy lại tinh thần, nhìn thấy em gái đang đứng đó lo lắng nhìn anh ấy, sự mê man ở đáy mắt anh ấy biến mất không chút dấu vết, anh ấy thản nhiên cười nói: “Cô bé ngốc, em đang suy nghĩ cái gì vậy? Làm gì có cái gì mà nỗi khổ tâm khó nói trong lòng? Cơ thể em không tốt, nhanh quay về ngủ đi, đừng đứng ngây ngốc ra đó nữa, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ?”
Hàn Mộc Tử vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, vừa nãy hình như cô thấy được vẻ không bình thường trên mặt Hàn Thanh.
Thế nhưng nó chỉ thoáng qua rồi lại biến mất, cô cảm thấy như mình đã nhìn nhầm.
Trong lòng cô không rõ ràng, có một ngàn câu hỏi vì sao muốn hỏi, thế nhưng nhìn bộ dạng của Hàn Thanh, cho dù cô có hỏi thì chưa chắc anh đã trả lời cô.
Nghĩ tới đây, Hàn Mộc Tử chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó để lại một câu nói thẩm thía, “Anh, em là người thân duy nhất trên đời này của anh, nếu có chuyện quan trọng gì thì anh nhất định phải nói cho em, đừng gánh chịu một mình.
Hàn Thanh nghe vậy thì không nhịn được bật cười: “Cái gì mà người thân duy nhất? Bây giờ anh không chỉ có mỗi mình em là người thân.
“Ha?”
“Đậu Nhỏ.”
Anh ấy nói một câu khiến cô thức tỉnh. Hàn Mộc Tử “A” một tiếng, kịp phản ứng.
Cũng đúng, mặc dù Đậu Nhỏ và Hàn Thanh không có quan hệ máu mủ trực hệ gì, nhưng dù sao cũng là từ trong bụng cô chui ra, hơn nữa lại còn rất thân thiết với cậu của mình nữa.
Hơn nữa, còn sắp thêm một đứa nữa. Lần này, chính là đứa bé trong bụng cô.
“Được rồi, nhanh quay về phòng ngủ đi, đừng lãng phí thời gian.
Khi Hàn Mộc Tử quay về phòng nằm xuống, trong đầu lại nghĩ đến những lời nói kia của Hàn Thanh.
Trước kia cô không có đặt thời gian lên người Hàn Thanh, cảm thấy anh ấy không yêu đương là chuyện bình thường, nhưng vậy giờ cô đột nhiên cảm thấy… Không thích hợp. Anh ấy làm một người anh trai tận tâm tận sức hết lòng vì em gái, không chỉ chăm sóc cô rất tốt, mà còn chăm sóc con của cô vô cùng cẩn thận, mà người làm em gái là cô thì lại làm sao đây? Một mực hưởng thụ sự chăm sóc và trách nhiệm của anh trai, nhưng lại không quan tâm gì đến Hàn Thanh, có khả năng người anh trai này thật sự có chuyện gì quan trọng giấu diếm cô.
Cô không biết, mà bộ dạng của anh ấy thì hình như cũng không có ý định nói.
Muốn đi… Điều tra?
‘ nghĩ này vừa xuất hiện xong, Hàn Mộc Tử lại càng kiên định hơn với ý nghĩ của mình, có lẽ cô ấy phải thật sự đi điều tra một chút xem trước kia rốt cuộc Hàn Thanh đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi quyết định xong, hòn đá trên ngực hmt cuối cùng cũng rơi xuống, cô trở mình trùm kín chăn, dần dần đi vào giấc mộng đẹp.
Ngày hôm sau.
Lú Hàn Mộc Tử đang ở trong giấc mộng luôn cảm thấy có gì đó là lạ, giống như có một ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, hơn nữa còn thuộc loại không nhúc nhích.
Thời gian dần dần qua, Hàn Mộc Tử cảm thấy có gì đó không ổn, từ từ mở mắt ra.
Thứ xuất hiện trong mắt cô chính là hai con mắt u oán.
Hàn Mộc Tử giật nảy mình, sau khi nhìn rõ người đang ngồi trên giường mình là ai thì thở phào một cái, bất đắc dĩ kéo lấy cái chăn. “Mới sáng sớm mà cậu đã ngồi xổm ở đây, cậu định dù chết ai hả?”
Thấy cô cuối cùng cũng tỉnh dậy, khóe miệng Tiểu Nhan nhếch lên, vẻ mặt trở nên vô cùng oan ức.
“Mộc Tử. Rốt cuộc cậu cũng tỉnh lại rồi! Tớ ở đây đợi cậu rất lâu rồi mà cậu chưa tỉnh lại.”
Hàn Mộc Tử: “…
Vẻ mặt và giọng điệu này giống như là cô ấy sắp chết rồi vậy?
Cô hít sâu vào một hơi, đè sự bất đắc dĩ trong lòng xuống.
“Sao vậy?”
Tiểu Nhan: “Có phải tối hôm qua tớ uống say không?”
Hàn Mộc Tử gật đầu: “Ừm.
“Vậy, tớ còn say đến phát điên sao?” Hàn Mộc Tử tiếp tục gật đầu.
Tiểu Nhan trừng to hai mắt: “Vậy thì tớ có điên cuồng chơi rượu với anh trai cậu không?”
Nghe tới đó, Hàn Mộc Tử cẩn thận suy nghĩ lại một chút, hình như là có thì phải.
Cô tiếp tục gật đầu, sau khi gật đầu xong thì phát hiện mặt Tiểu Nhan tải đi.
“Không thể nào? Thế mà tớ lại điên cuồng chơi rượu với anh trai cậu? Vậy… Cậy chẳng phải ấn tượng của anh ấy đối với tớ sẽ…”
Tiểu Nhan che mặt mình, hét ầm lên.
Nhìn thấy bộ dạng này của Tiểu Nhan, Hàn Mộc Tử không nhịn được nheo mắt lại: “Hôm qua lúc cậu trở về thương tâm như vậy, tớ cho rằng…
Cậu đã tuyệt vọng rồi.”
“Hết hy vọng?” sau khi Tiểu Nhan nghe được mấy từ này thì lập tức dừng động tác, cắn môi dưới khó xử nói: “Vốn dĩ là tớ đã tuyệt vọng rồi, thế nhưng mà… Tối hôm qua tớ mơ thấy anh ấy.”