Chương 259: Để cô vui vẻ
Thẩm Kiều ngủ rất say, sau khi tỉnh. dậy cô thấy ánh sáng chiếu khắp phòng thì cô mới giật mình phát hiện trời đã sáng rồi, cô theo bản năng sờ sang ben canh để cầm điện thoại nhưng nó trống không, hơn nữa cô cảm giác có cái gì hơi khác.
Cô sửng sốt, sau đó nhìn xung quanh thì mới nhận ra mình đang nằm trên giường ngủ của Dạ Mạc Thâm.
Cô ngây người khoảng năm giây thì ngồi dậy, cô nhớ là hôm qua mình ngủ trên đệm dưới sàn nhà sao hôm nay tỉnh dậy lại nằm trên giường của anh?
Thẩm Kiều nhìn sang chỗ có đệm nằm của cô thì thấy nó đã bị người ta mang di rồi.
A, chết tiệt!
Tên khốn khiếp kia, anh lại bảo người giúp việc mang đồ đạc của cô đi.
Anh muốn dùng cách này bao nhiêu lần đây?
Thẩm Kiều tức giận thở phì phò vén chăn lên đứng dậy đi xuống giường, sau đó cô cầm điện thoại ở trên tử đầu giường để xem giờ thì mới biết bây giờ sắp đến buổi trưa rồi.
Cô ngủ đến bây giờ, cô thấy mình càng ngày càng ngủ nhiều.
Thẩm Kiều gõ lên đầu mình một cái, sau đó cô đứng dậy đi rauwr mặt.
Bởi vì hôm qua cô chưa tắm đã đi ngủ luôn nên bây giờ Thẩm kiều cảm thấy thân thể mình không thoải mái, thế lên cô đi tắm luôn.
Cô cảm thấy hơi lạ vì cô cởi quần áo ra thấy trên đó dính thuốc mỡ.
Rõ ràng cả ngày hôm qua cô không bôi thuốc mỡ nhưng làm sao bây giờ trên quần áo cô lại dính thuốc mỡ?
Thẩm Kiều cầm quần áo suy nghĩ lung tung, đột nhiên cô nhớ ra nữa đêm hôm qua cô cảm giác được có một bàn tay vừa ấm vừa lạnh bôi thuốc ở sau lưng cho cô.
Cảm giác đó giống y hệt cảm giác anh bôi thuốc cho cô…
Những ngón tay dịu dàng và thuốc cao mỡ lạnh như băng…
Hơn nữa đêm qua Thẩm Kiều nghĩ mình nằm mơ, hơn nữa khi cô ngủ không tỉnh lại được nên cô không đề ý đến nó.
Bây giờ nghĩ lại có phải đêm qua Dạ Mạc Thâm bôi thuốc cho cô?
Cô lắc đầu một cái rồi cười khổ một tiếng: “Làm sao có chuyện này?
Anh rất ghét cô làm sao có thể nửa đêm thức dậy bôi thuốc cho cô?”
Cô đúng là suy nghĩ linh tỉnh.
Thẩm Kieuf nám quần áo nên trên kệ, sau đó mở vòi nước ra tắm.
Cho đến khi cô tắm xong đi ra ngoài thì nghe thấy tiếng người giúp việc gõ cửa phòng, Thẩm Kiều không còn cách nào khác đành đi ra mở cửa, sau khi mở cửa cô suýt nữa bị hình ảnh bên ngoài dọa chết.
Người giúp việc nữ đẩy một xe giá treo quần áo vào trong phòng, sau đó cho từng cái từng cái vào trong tủ hộ cô.
“Mấy người đang làm gì vậy?”
“Mợ hai, đây là cậu Dạ dặn dò chúng tôi chuẩn bị cho mợ ạ!”
Khi bọn họ xếp xong quần áo thì lại có một đống đồ trang sức, sau đó là vô số mỹ phẩm, đồ dùng, phụ kiện và nhiều thứ gần như thế, còn đặc biệt có thêm hai chiếc tủ lớn và bàn trang điểm.
Người giúp việc nữ tôn trọng nhìn cô: “Cậu hai nói, nếu mợ hai thích cái gì thì cứ nói cậu hai sẽ thoả mãn mợ.”
Nói xong, trên mặt người giúp việc nữ hiện đầy sự hâm mộ, cô ta cảm thấy cậu hai đối xử rất tốt với mợ hai.
Thẩm Kiều: “…”
Trước đây Dạ Mạc Thâm sống một mình nên phòng của anh rất đơn giản, bây giờ có thêm đồ của cô vào gian phòng trở nên đầy ắp.
Trái tim của cô không ấm áp hơn chút nào khi nhìn những thứ trước mặt mình.
Trong lòng cô đã rơi xuống vực thằm, còn những thứ này…làm sao có thể sưởi ấm trái tim của cô được?
Ngược lại đối với cô thì những đồ này giống như anh muốn bồi thường vật chất cho cô, cô cảm thấy đây là một sự sỉ nhục.
Bỗng nhiên Thẩm Kieuf cười lạnh nói một câu: “Anh có ý gì? Anh cảm thấy những đồ này có thể thu mua tôi à? Cô đi nói cho anh biết, kể cả anh cho tôi những thứ này thì tôi cũng không thay đổi quyết định của mình.”
“Hả?” Người giúp việc nữ sửng sốt một chút trên mặt rất kinh ngạc nhìn cô.
Thẩm Kiều nhìn cô ta một cái thì thấy mặt cô ta đang ngỡ ngàng, thấy rõ là cô ta không hiểu cô đang nói chuyện gì.
“Mợ hai, vừa rồi mợ nói gì…”
“Vừa nãy tôi không nói gì, hôm nay cô vất vả rồi, chỗ này tôi không thiếu cái gì cả cô đi xuống đi.”
Lúc này người giúp việc mới gật đầu một cái: “Vâng mợ hai, vậy tôi đi xuống trước, nếu mợ cần gì có thể gọi tôi một tiếng.”
“Ừm, cám ơn.”
Chờ sau khi cô ta đi, Thẩm Kieuf mới ngồi xuống mép giường, cô nhìn những bộ quần áo mới được thêm vào.
Thật xin lỗi, cô không có hứng thú với nó.
Có lẽ Dạ Mạc Thâm nghĩ là đàn bà thì sẽ thích những thứ này nên chỉ cần mua những thứ này là có thẻ thu mua được cô.
Nhưng mà kể cả cô nghèo túng đến mức không có tiền ăn cơm thì cô cũng không muốn làm người đàn bà trái ôm phải ấp của anh ta.
Bên này Dạ Mạc Thâm vừa mới ký xong một hợp đồng, Tiêu Túc đến báo cáo những việc đã hoàn thành, Dạ Mạc Thâm dừng lại một chút sau đó nói: “Đưa cô những thứ kia, cô sẽ thích?”
“Tất nhiên không chỉ có những thứ này.” Tiêu Túc thở dài nói: “Nếu anh muốn một người đàn bà vui vẻ thì tất nhiên phải tặng những thứ kia nhưng nó không phải là chuyện quan trọng nhất, thứ quan trọng nhất chính là anh đó cậu Dạ.”
Nghe cậu ta nói vậy, Dạ Mạc Thâm nhíu mày lại: “Là tôi?”
Tiêu Túc gật đầu một cái, sau đó cậu ta như một nhà chiến lược quân sự chỉ dẫn cho anh: “Nếu cậu Dạ muốn mợ hai có cảm giác an toàn khi ở bên anh thì phải nói chuyện nhẹ nhàng ôn nhu với cô một chút, rồi nói với cô là anh thích cô.”
“Chờ một chút.” Dạ Mạc Thâm nhíu mày cắt dứt lời nói của cậu ta, anh cười lạnh một tiếng nói: “Ai nói tôi thích cô?”
“Tiêu Túc: “..Chẳng lẽ cậu Dạ không thích mợ hai?”
Dạ Mạc Thâm: “…”
Tiêu Túc: “Vậy anh muốn cô vui vẻ để làm gì?”
Dạ Mạc Thâm cau mày, anh không trả lời chỉ dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Tiêu Túc, giống như một giây tiếp theo anh sẽ giết chết cậu ta.
“Rối rồi, cậu hai không thích mợ hai, chẳng qua cậu hai không hy vọng mợ hai thích người khác mà thôi.”
Không có cách nào khác, ai bảo ông chủ của cậu ta vẫn ngại? Vậy nên người trợ lý như cậu ta chỉ có thể đóng kịch nói ông chủ không thích mợ hai?
“Nhưng nếu cậu Dạ làm những việc tôi nói thì chắc chắn mợ hai sẽ rất vui”
Đột nhiên Dạ Mạc Thâm nghĩ [đến cái gì, anh nhìn chằm chằm vào F Tiêu Túc rồi nói: “Cậu có bạn gái chưa?”
Tiêu Túc độc thân nhiều năm rồi nên khi anh nhắc tới vấn đề này cậu ta hơi đỏ mặt: “Không có.”
“Cho đến bây giờ vẫn chưa có?”
Tiêu Túc gật đầu một cái nói: “Đúng vậy cậu Dạ, mà chuyện này có liên quan gì đến tôi?”
“Ha.” Dạ Mạc Thâm cười lạnh một tiếng nói: “Nếu cậu không có bạn gái, vậy mà còn dám dạy tôi cách theo đuổi đàn bà?”
“Cậu Dạ, việc tôi không có bạn gái không phải là do tôi không theo đuổi được mà là do tôi không có thời gian để hẹn hò!” Tiêu Túc cắn răng nghiến lợi nói rõ, cậu ta làm chó độc thân lâu như vậy không phải vì làm trợ lý cho cậu Dạ à? Hơn nửa đêm cậu ta đang ngủ còn bị anh gọi điện, gần như cả ngày hai tư giờ cậu ta đều làm việc cho Dạ Mạc Thâm!
Cả tuổi trả của cậu ta đều cống hiến cho công việc vậy thì làm sao có thời gian để yêu đương?
“Có đúng không?” Dạ Mạc Thâm hơi nghi ngờ liếc cậu ta một cái, rõ ràng trên khuôn mặt của anh hiện rõ sự nghỉ ngờ.
Tiêu Túc cảm thấy nhân phẩm đàn ông của cậu ta bị thương, cậu ta tức giận cắn răng nói: “Nếu cậu Dạ tháy cách của tôi không đúng thì anh đi tìm người khác chỉ đi!”
Nói song cậu ta trực tiếp xoay người rời đi, Dạ Mạc Tham cũng không gọi cậu ta lại, nhưng anh vẫn suy đến những câu cậu ta nói.
Dịu dàng rồi nói cho cô biết anh thích cô?
Vậy dịu dàng như thế nào?
Hình như anh gặp quỷ rồi!
Đệt!
Dạ Mạc Thâm nghiến răng chửi một tiếng, rồi anh buồn bực hất những đồ ở trên bàn xuống đất.