Chương 792
Có vấn đề gì không?
Cô vậy mà lại hỏi anh có vấn đề gì không?
Đôi môi mỏng của Dạ Mạc Thầm mận thành một đường thẳng, dưới con mắt soi mỏi hiểu kỳ của cô, anh lạnh lùng cứng rần nói một câu.
“Không thành vấn đề”
Chẳng qua chỉ là giết cả mà thôi, anh là một đại nam nhân, sao có thể không giải quyết nổi một con cá?
Dạ Mạc Thâm ở trong lòng cười nhạt, Hàn Mộc Tử thấy anh nói không thành vấn đề, liền không nói gì nữa, xoay người tiếp tục đi rửa rau. Dạ Mạc Thầm nhìn chăm chăm mấy con cá bơi qua bơi lại trong nước, lại nhìn lại chiếc dao Hàn Mộc Tử đã chuẩn bị cho anh, đột nhiên cảm thấy mi tâm có chút đau.
Anh chết tiệt rốt cuộc làm sao lại đồng ý với cô ở lại ăn cơm chiều? Ăn cơm chiều thì cũng thôi đi, tại sao còn vào nói muốn hỗ trợ Suy tư một hồi, Dạ Mạc Thâm cảm thấy đầu óc mình đại khái là bị lừa đá rồi, cho nên mới liên tục làm những điều chính anh cũng cảm thấy chính là chuyện không thể tưởng tượng nổi Nội tâm rõ ràng là cự tuyệt, thế nhưng tay vẫn là đưa vào trong thùng cả tìm kiếm.
Hàn Mộc Tử vừa đem củ cải trắng rửa xong, muốn nhìn một chút Dạ Mạc Thâm bên kia giết cả thế nào rồi, ai biết vừa xoay người, liền thấy một con cá đang bay về phía mình.
Thân thể của cô cơ hồ là phản xạ có điều kiện liên nhanh chóng tránh sang hướng bên cạnh, con cá bộp một tiếng rơi xuống trên kệ phòng bếp.
Ba ba…
Sau khi con cái rơi xuống trên mặt bếp, bởi vì không có nước, cho nên nó liên tục vay đập. Thấy một màn như vậy, Hàn Mặc Tử có chút ngơ ngác trừng to mát, nhìn về phía Dạ Mạc Thâm Dạ Mạc Thảm lúc này lộ ra bộ dạng không ổn, tay áo âu phục ướt phân nửa, ngay cả tóc trên mặt cũng bị ướt, cũng không biết anh làm như thế nào, nói chung… bộ dáng của anh bây giờ thoạt nhìn cực kỳ chật vật.
Toàn bộ gương mặt tuấn tú của anh đen thui, không khí trên người như mây đen vây kín, mặc dù như thế, ánh mắt anh vẫn như trước lạnh lùng liếc mắt quét qua cô, bất động thanh sắc mở miệng hỏi cô: “Nhìn cái gì?”
Hàn Mộc Tử: “
Hàn Mộc Tử ho nhẹ hai tiếng phản ứng lại, lắc đầu: “Không nhìn gì cả, chỉ là… quần áo của anh ướt hết rồi.”
Sau đó, Hàn Mặc Tử bước vài bước đi tới bên cạnh anh, cầm chiếc vợt bắt cả được đặt ở trên kệ bếp bên cạnh lên: “Sao anh không dùng cái này? Thân cá trơn như vậy, anh nhất định là không bắt được nó.
Nói xong, Hàn Mặc Tử đi tới chỗ kệ bếp đem con cá còn đang quầy vợt vào, lại đi tới trước mặt của Dạ Mạc Thâm cúi người xuống, vớt hết mấy con cá trong thùng lên cùng một lúc. Sắc mặt cô không đổi lại đem tất cả những con cá trong vợt đập đầu hết. Bop!
Bop!
Từng tiếng từng tiếng, dường như nện ở trên ngực Dạ Mạc Thâm, anh nhìn cánh tay và thắt lưng của người phụ nữ trước mặt kia đều gây đến mức anh chỉ cần dùng một tay là có thể bẻ gãy, từng đập từng đập có lực đem cả trong vợt đập chết.
Chỉ chốc lát sau, mấy con cả lúc trước còn quẫy đập đã không còn động tĩnh.
Dạ Mạc Thâm: “…”
“Được rồi, để tôi làm cho, áo khoác của anh ướt rồi, thừa dịp anh ra bên ngoài thay áo khoác đi.”
Hàn Mộc Tử một bên đem cả trong vợt đổ ra, một bên hưởng Dạ Mạc Thâm nói.
Vốn đang bị động tác của cô làm cho vô cùng kinh ngạc không thể tin được, Dạ Mạc Thâm ở phía sau khi nghe xong lời của cô trong nháy mắt khẽ nheo mắt lại, lạnh giọng: “Cô coi tôi là biến thái giống như cô à?”
Động tác lấy dao của Hàn Mộc Tử dừng một chút, liền nghĩ tới chuyện nội y móc ở trên âu phục của anh, rốt cục cũng có một chút chột dạ, cho nên cô không nói gì thêm.
Phía sau không có động tĩnh, Dạ Mạc Thầm chắc là đã đi ra.
Hàn Mộc Tử nhịn không được buông dao trong tay, đi theo Dạ Mạc Thâm ra ngoài phòng bếp: “Nếu không tôi không nấu cơm nữa, đi qua chỗ gần đây mua quần áo về cho anh?”
Nghe vậy, Dạ Mạc Thâm quét mắt liếc cô, trong ánh mắt của cô mang theo sự cẩn thận dè dặt, cứ như là rất sợ đắc tội với anh.
Mà bản thân mình, tựa như một kẻ ngang ngược. Dạ Mạc Thâm nhắm mắt: “Không cần, cô làm việc của cô đi.”
“Vậy… anh nhớ cởi cái áo khoát bị ướt ra nhé, trong hộc tủ phía trước có một cái điều khiển, anh có thể mở điều hòa lên, đừng để bị cảm lạnh.” Dặn dò xong, Hàn Mộc Tử mới có thể tiếp tục cui vào trong phòng bếp.
Trong phòng khách yên lặng lại, đôi mắt vẫn nhằm của Dạ Mạc Thâm chậm rãi mở ra, anh suy tư một lát, đem áo khoác âu phục đã ướt trên người cởi ra, sau đó phát hiện tay áo bên trong cũng bị ướt.
Quan trọng nhất là, bây giờ trên người anh còn tỏa ra một mùi cá tanh cực kỳ khó ngửi. Vừa nghĩ tới bị mùi cá tanh ám vào người, lòng của Dạ Mạc Thâm không khỏi nóng nảy, sắc mặt càng đen như than đá Anh là trúng cái tà gì? Hàn Mộc Tử động tác nhanh nhẹn đem cả giết xong hết, cất ra rồi sau đó bỏ vào cái nồi, lúc sau liền nhanh chóng rửa tay sạch ra khỏi phòng bếp.
Lúc ra khỏi phòng bếp, quả nhiên thấy Dạ Mạc Thâm ngồi ở trên ghế sa lon bắt động, một bộ dạng cam chịu, tây trang bị anh ném ở một bên, mặc trên người một kiện quần áo trong, trong phòng lạnh như băng.
Hàn Mộc Tử nhanh chóng đi mở điều hòa, mới đi đến bên người Dạ Mạc Thâm. Đại khái là cảm nhận được cô đến gần, mắt Dạ Mạc Thâm vẫn luôn nhầm rốt cục mở ra, thần tình lãnh đạm mắt quét qua cô.
“Làm xong rồi?”
“Sắp rồi, cho dù anh không muốn mặc áo khoác, cũng nên mở điều hòa ra chứ.” Cô đi lên trước cầm chiếc áo khoác Dạ Mạc Thâm đặt ở bên cạnh, chiếc áo khoác đã bị ướt cầm vào trong phòng tắm, lúc đi ra vừa vặn nhìn thấy Dạ Mạc Thâm đứng ở cửa.
“Làm sao vậy?”
Dạ Mạc Thâm nhìn chằm chằm phòng tắm sau lưng cô, anh cảm thấy mình cần phải mượn căn phòng tắm nayd để dùng, anh sắp bị mùi cá tanh trên người làm cho không chịu nổi.
Thế nhưng, nét mặt của cô vô cùng ngày thơ, như thể là chuyện gì cũng không biết.
“Cô qua đây.” Dạ Mạc Thầm mim môi môi mỏng, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.
Hàn Mộc Tử ngây ngốc đứng tại chỗ, còn chưa kịp phản ứng, bàn tay của hãn đột nhiên đưa ra chế trụ cổ tay trắng mảnh tinh tế củ cô, đem cô lôi qua. `m!
Kế tiếp chân Hàn Mộc Tử lảo đảo, trực tiếp úp lên lồng ngực của anh.
Động tác này khiến Hàn Mộc Tử không khống chế được tâm tình, thoáng cái như có hàng ngàn con ngựa chạy qua, tim bang bang nhảy lên, cô không biết Dạ Mạc Thâm xảy ra chuyện gì, vì sao tiến triển của hai người đột nhiên lại nhanh như vậy.
Thế nhưng cô lại muốn, có thể là Dạ Mạc Thâm đối với cô còn sót lại chút cảm tình, cho nên mới…
“Có ngửi thấy không?”
Ngay trong lúc đầu Hàn Mặc Tử suy nghĩ lung tung, đỉnh đầu truyền đến thành âm lạnh như băng của Dạ Mạc Thâm.
Cô ngẩng đầu, vừa lúc chống lại đôi mắt màu mực của anh.
“Ngửi, ngửi thấy cái gì?”
Dạ Mạc Thầm: “… Mùi cá.”
Hàn Mộc Tử: “…
Thì ra anh đem mình kéo vào trong lòng, không phải vì muốn ôm cô Mà là để có ngửi mùi vị trên người của anh? Lúc trước bởi vì không khống chế được tâm tình, cho nên cũng không có chú ý đến những thứ khác.
Mà bây giờ…
Bị anh nhắc nhở như vậy, Hàn Mộc Tử quả nhiên ngửi thấy mùi cả trên người của anh.
Dù sao vừa rồi nước cũng bắn tung tóe hết lên người anh.
Cô phản ứng lại kịp, đẩy anh lui về phía sau hai bước, chậm rãi nói: “Phòng tắm cho anh mượn, anh đi vào rửa mặt một chút đi, tôi đi ra ngoài một chuyến.”
Nói xong, Hàn Mặc Tử chuẩn bị trở về phòng, ai biết lúc đi qua bên người Dạ Mạc Thâm lại bị giữ tay lại: “Không cần, tôi bảo Kiều Trị mang quần áo tới rồi.”
Hàn Mộc Tử: “
Cô sửng sốt một hồi, sắc mặt trong nháy mắt đỏ hồng cả Để cho tên Kiều Trị miệng rộng kia mang quần áo tới, vậy lên. vậy chẳng phải là… sẽ bị anh ta xuyên tạc nói xằng nói bậy sao? Đang lúc suy tư, bên ngoài liên có người gõ cửa. Tôi, tôi đi mở cửa”