Chương 1011: Âm mưu thật sự là gì?
“Mời mợ lên xe” Tiêu Túc chu đáo mở cửa xe giúp Hàn Mộc Tử. Ngay khi Hàn Mộc Tử sắp bước vào thì bỗng có một bóng người nhào tới với tốc độ rất nhanh, cô chưa kịp tránh thì Tiêu Túc đã nhanh chóng ngăn cản trước mặt cô. Cậu ta bắt lấy người đó đẩy ra ngoài.
Chuyện xảy ra quá đột ngột khiến Hàn Mộc Tử giật mình hốt hoảng.
“Mợ mau lên xe ngồi đi!”
Hàn Mộc Tử còn chưa hoàn hồn, tuy cô lo lắng nhưng nghĩ đến tình hình bây giờ của mình nên nhanh chóng ngồi vào trong xe, cô sợ nếu có chuyện gì không kịp xử lí thì sẽ làm cục cưng bị thương.
Nếu không mang thai thì một chút vết thương ấy không đáng là bao, nhưng hiện tại không giống.
Ngồi ở bên trong xe, Hàn Mộc Tử quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ. Cô trông thấy Tiêu Túc chỉ huy bảo vệ đè người kia nằm xuống.
Người kia ăn mặc rách rưới, đầu tóc rối bù trông rất bẩn.
Cũng không biết ở đâu chạy đến, có vẻ là một người phụ nữ.
Hàn Mộc Tử quan sát một lúc chợt phát hiện dáng vẻ đối phương trông khá quen mắt, hình như cô đã gặp ở đâu rồi?
Vào lúc này, người kia la hét vê phía Hàn Mộc TỬ.
“Tiểu Kiều, Tiểu Kiều, Tiểu Kiều, cậu ra đây!”
“Ra đây!”
Tiếng gào thét nghe thật kinh dị nhưng cũng rất quen tai.
Hàn Mộc Tử kinh ngạc, bóng người trước mặt vừa dơ vừa bẩn và bóng người trong đầu từ từ chồng chéo vào nhau, cuối cùng Hàn Mộc Tử đã nhớ đối phương là ai.
Cô nhanh chóng mở kính xe và gọi: “Tiêu Túc “
Tiêu Túc không hiểu quay đầu lại nhìn đã trông thấy Hàn Mộc Tử chồm người ra ngoài, cậu ta nhanh chóng chạy đến che cô rồi khẩn trương hỏi: “Mợ à, cô mau ngồi vào trong xe đi, bên ngoài rất nguy hiểm”
“Chờ đã” Hàn Mộc Tử ngăn cậu ta: “Hình như tôi biết người đó là ai”
“Cái gì? Cô biết người kia ư?”
Tiêu Túc kinh ngạc nhìn đối phương, người kia vô cùng bẩn hơn nữa có thể gây nguy hiểm, tại sao mợ lại biết người kia chứ?
Khoan đã, không đúng…
Người kia luôn miệng gọi tên Tiểu Kiều?
Đó không phải là… Tên trước đây của mợ sao?
“Cô ta gọi tên cũ của mợ kìa, chẳng lẽ là người quen của mợ?”
Hàn Mộc Tử gật đầu, cô ngẩng đầu nhìn Tiêu Túc: “Anh cũng biết đấy”
Cô nhớ năm xưa hình như Tiêu Túc còn từng ra mặt giúp cô nhưng chuyện đã quá lâu nên cô cũng không nhớ chính xác.
Tiêu Túc nghe bảo mình cũng biết thì khó hiểu, cậu ta nhìn chằm chằm, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng cũng nhớ đối phương là ai.
“Là cô ta?” Cậu ta rất ngạc nhiên. Khi Hàn Mộc Tử nhận ra người kia thì cũng ngạc nhiên không kém là bao. Chỉ một thời gian không gặp, hơn nữa cách đây không lâu cô ta còn kiêu ngạo đứng trước mặt cô thì hiện tại lại ra nông nổi này.
Dáng vẻ này?
Hàn Mộc Tử nhíu mày trầm tư rồi nói với Tiêu Túc: “Tiêu Túc, trước tiên anh bào bảo vệ buông cô ấy ra, ít nhất để cô ấy đứng lên đã”
Tiêu Túc hiểu ý Hàn Mộc Tử, cho bảo vệ nâng người kia lên, người kia nhanh chóng giấy dụa nhào tới Hàn Mộc Tử.
“Tiểu Kiều, Tiểu Kiều! Tiểu Kiều, Tiểu Kiều! Là cậu sao?”
Hàn Mộc Tử: “..”
“Rốt cuộc cậu cũng trở về, Tiểu Kiều, Tiểu Kiều… Chị em tốt của mình”
Nghe vậy, Hàn Mộc Tử càng nhíu chặt mày, câu này nghe thật kì lạ?
Cô ta gọi mình là Tiểu Kiều ư? Còn nói hai người là chị em tốt sao?
Quan hệ giữa hai người đã kết thúc từ năm năm trước rồi cơ mà? Hơn nữa, cô ta còn gửi thỏ chết đến nhà cô, thậm chí tìm người hại cô.
Đúng vậy, người này chính là Mạnh Tuyết U đã lâu không gặp.
Tiêu Túc cũng cảm thấy đối phương hơi kì lạ nên nói với Hàn Mộc Tử: “Mợ à, tôi thấy tinh thần của cô ta không ổn định lắm, cô cần cẩn thận”
Hàn Mộc Tử nhìn người kia, ánh mắt mơ màng, bộ dạng bẩn thỉu: “Tinh thần bất ổn sao?”
“Tốt nhất mợ đừng xuống xe, hãy quan sát thêm chút nữa. Bên cạnh đó, năm năm trước người này đã làm chuyện có lỗi với cô, hôm nay bỗng nhiên đến nhà cũ. Tôi cảm thấy chuyện này câu này nghe thật kì lạ?
Cô ta gọi mình là Tiểu Kiều ư? Còn nói hai người là chị em tốt sao?
Quan hệ giữa hai người đã kết thúc từ năm năm trước rồi cơ mà? Hơn nữa, cô ta còn gửi thỏ chết đến nhà cô, thậm chí tìm người hại cô.
Đúng vậy, người này chính là Mạnh Tuyết U đã lâu không gặp.
Tiêu Túc cũng cảm thấy đối phương hơi kì lạ nên nói với Hàn Mộc Tử: “Mợ à, tôi thấy tinh thần của cô ta không ổn định lắm, cô cần cẩn thận”
Hàn Mộc Tử nhìn người kia, ánh mắt mơ màng, bộ dạng bẩn thỉu: “Tinh thần bất ổn sao?”
“Tốt nhất mợ đừng xuống xe, hãy quan sát thêm chút nữa. Bên cạnh đó, năm năm trước người này đã làm chuyện có lỗi với cô, hôm nay bỗng nhiên đến nhà cũ. Tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản.
Nghĩ như vậy, Hàn Mộc Tử chưa kịp uống nước đã trở về bàn làm việc, gọi điện cho Tiêu Túc.
“Thưa mợ?”
“Tiêu Túc.” Hàn Mộc Tử nói suy nghĩ trong lòng cho cậu ta nghe: “Tôi muốn anh giúp tôi điều tra lí do Mạnh Tuyết U xuất hiện ở đó là trùng hợp hay có sự dàn xếp?”
“Mợ yên tâm, tôi cũng cảm thấy việc này rất kì lạ. Cho dù mợ không nói thì tôi cũng sẽ điều tra mọi thứ vì sự an toàn của mợ.”
“Được”
Cúp máy, Hàn Mộc Tử nắm chặt điện thoại.
Cô đã buông tha cho Mạnh Tuyết U một lần vì tình cảm trước kia, cô không thể đồn người đã từng là chị em tốt của mình về bước đường cùng.
Thế nhưng lần này, nếu Mạnh Tuyết U còn muốn gây bất lợi cho mình thì cô… Cũng sẽ không tha thứ thêm lần nào nữa.
Sau khi suy ngẫm cẩn thận, ánh mắt Hàn Mộc Tử trở nên kiên định.
Hiệu suất làm việc của Tiêu Túc rất nhanh, vào buổi chiều nghỉ ngơi, Hàn Mộc Tử được Lãnh Nguyệt Nguyệt báo cậu ta tới tìm mình. Thế là Hàn Mộc Tử đến phòng nghỉ gặp.
“Thế nào rồi?”
“Thưa mợ, tôi đã điều tra mọi việc. Mạnh Tuyết U không phải mới đến nhà cũ nhà họ Dạ mà cô ta đã ở đó một thời gian dài. Mỗi ngày lang thang quanh đó, tính đến nay độ chừng một tháng”
Một tháng sao?
Khi đó cô còn ở nước ngoài.
Nghĩ vậy, Hàn Mộc Tử nhăn mày nói: “Cô ta đến trước cổng nhà cũ nhà họ Dạ để làm gì?”
“Chúng tôi vẫn chưa biết âm mưu thật sự của cô ta, nhưng cô ta cứ mãi la hét muốn gặp mợ.
Theo người xung quanh, ngày nào cô ta cũng gọi một cái tên, còn nói là bản thân có lỗi với người đó”
Hàn Mộc Tử: “..”
Cô nhăn mày, lên tiếng: “Sao tôi cảm thấy sai sai?” Mạnh Tuyết U muốn gặp cô, còn gọi tên cô và xin lỗi cô ư?