Chương 1064
Cha Chu cũng sửng sốt, vội vàng đứng lên.
“Không bị bỏng chứ?”
Hàn Mộc Tử nhìn lòng bàn tay đỏ bừng, tim cô đột nhiên đập mạnh.
Cô có một linh cảm rất mơ hồ.
Nơi này của cô tình cờ là một điểm mù khiến cô không thấy chuyện đang xảy ra ở cầu thang lầu hai nên không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Lầu hai xảy ra chuyện gì vậy?”
Cha Chu cũng bị âm thanh vừa rồi thu hút, còn chưa kịp kiểm tra xem chuyện gì đang xảy ra thì Hàn Mộc Tử đã làm đổ trà ở đây, nên sự chú ý của Cha Chu lập tức bị Hàn Mộc Tử thu hút lại. Ngồi trước mặt ông ấy là phu nhân của tổng giám đốc nếu cô bị thương trong tiệm mì của con gái ông ấy thì sao bây giờ? Cha Chu lắc đầu: “Tôi không rõ lắm, có lẽ là có chuyện gì đó? Tôi sẽ xem sau nhưng tay của cô… cô có muốn dội nước trước không? Hay tôi nhờ Tiểu Nhan mua thuốc cho cô nhé?”
“Tôi không sao.” Hàn Mộc Tử luôn cảm thấy tim đập dữ dội, Dạ Mạc Thâm dù nhìn không khác gì người bình thường nhưng mà cô vẫn rất lo lắng. Cha Chu cũng ngồi ở đây giống như cô nên cũng không biết tình hình thế nào.
Hàn Mộc Tử cũng không quan tâm đến bàn tay đỏ bừng trực tiếp dậy.
“Chú chu, con đi qua xem tình hình chú có thể ngồi đây một lát Cha Chu thấy sắc mặt cô không tốt nên chỉ có thể đứng dậy nói: “Vậy thì tôi đi cùng cô.
“Vậy cũng được.
Không ngờ khi cả hai đứng dậy đi về phía cầu thang thì nghe tiếng một cô gái hét lên.
“Giúp, đến giúp tôi với, một người đàn ông đang bất tỉnh ở đây.
Những lời này bị hét to một tiếng đập vào tim Hàn Mộc Tử như búa bổ, cô kinh ngạc bước nhanh tới, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì cô sững người tại chỗ.
“Tổng, tổng giám đốc Dạ? Chuyện gì xảy ra vậy?” Cha Chu căng thẳng đến mức bắt đầu lắp bắp, khuôn mặt già nua bắt đầu trắng bệch.
Tiểu Nhan vừa đi ra để đưa đồ ăn thì cô ấy cũng nghe thấy tiếng nói: “Chuyện gì vậy?”
Khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, khuôn mặt xinh xắn của cô ấy cũng tái đi, vì vậy cô ấy vội vàng vừa nhìn qua Hàn Mộc Tử vừa lấy điện thoại di động ra.
“Mộc Tử, đừng lo lắng, tôi sẽ gọi xe cấp cứu ngay lập tức.
Hàn Mộc Tử nắm tay nhìn cô ấy: “Gọi xe cấp cứu thì chậm quá, cô cứ bảo Tiêu Túc ra ngoài, chúng ta đến bệnh viện ngay lập tức.
“Được, tôi sẽ gọi cho Tiêu Túc ngay.”
Và tại đây sau khi Hàn Mộc Tử dặn dò Tiểu Nhan xong thì cô nhanh chóng bước lên cầu thang để đỡ Dạ Mạc Thâm.
Cô gái đang giúp đỡ Dạ Mạc Thầm nhìn Hàn Mộc Tử với ánh mắt nghi ngờ, ngập ngừng nhìn cô.
“Cảm ơn cô đã chăm sóc cho anh ấy, bây giờ để tôi là được.” Hàn Mộc Tử ngồi xổm về phía trước đỡ Dạ Mạc Thâm qua, sắc mặt Dạ Mạc Thâm lúc này tái nhợt, trên người đổ rất nhiều mồ hội, lông mày nhíu chặt, dường như anh đang chịu đựng rất nhiều đau đớn.
Cô lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trên trán cho Dạ Mạc Thâm, bình tĩnh chờ đợi mặc dù từ lâu trái tim cô đã rất sợ hãi, nó cũng sắp bật ra khỏi lồng ngực.
Cô gái muốn bắt chuyện với Dạ Mạc Thâm vừa rồi lặng lẽ theo dõi hành động của Hàn Mộc Tử, trong lòng cô ấy cũng đã biết rõ.
Một lúc sau, Tiêu Túc vội vàng lên lầu: “Mẹ, cậu Dạ gia xảy ra chuyện gì thế?”
Hàn Mộc Tử ngẩng đầu, giọng nói bình tĩnh: “Giúp tôi đỡ anh ấy lên xe, bây giờ chúng ta đi bệnh viện.
“Được.”
Nói xong thì mấy người giúp Dạ Mạc Thâm xuống cầu thang.
Đậu nhỏ cũng chạy ra khỏi bếp, vừa đi ra đã thấy cha được Tiêu Túc dìu lên xe, chân ngắn bước nhanh: “Mẹ ơi!”
Hàn Mộc Tử nghe thấy giọng nói của Đậu nhỏ liền đáp lại, cô quay sang nhìn cậu rồi nhẹ giọng nói: “Đậu nhỏ, mẹ sẽ đưa cha con đến bệnh viện ngay, con hãy ở trong tiệm mì của dì Tiểu Nhan và đừng chạy lung tung. Mẹ sẽ gọi cho con sau được chứ?”
Mặc dù Đậu nhỏ rất lo lắng, thậm chí cậu còn muốn nói rằng cậu cũng sẽ đi, nhưng cậu biết rằng nếu cậu đi theo thì chắc chắn mẹ sẽ mất tập trung để chăm sóc cậu nữa.
Cuối cùng, Đậu nhỏ chỉ có thể gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Được rồi, mẹ chú ý an toàn, Đậu nhỏ sẽ ngoan ngoãn chờ cuộc gọi của mẹ.”
Sau khi xảy ra một trận như vậy trong tiệm mì, không ai có thể ngờ được. Mãi sau đó La Tuệ Mỹ mới phát hiện ra có điều gì đó không ổn, khi bà ấy đi ra thì người cũng đã đi rồi, La Tuệ Mỹ nhìn thấy con gái mình ủ rũ đi về.
“Nhan Nhan, chuyện gì xảy vậy?” La Tuệ Mỹ nằm lấy con gái và hỏi.
Tiểu Nhan nói ra mọi chuyện vừa rồi, trong lòng cảm thấy buồn bực: “Con muốn đi cùng nhưng mà Mộc Tử không đồng ý, cô ấy bảo con ở lại tiệm mì lo làm ăn. Cô ấy không nghĩ đến đã xảy ra chuyện lớn như thế này thì làm sao con có thể yên tâm buôn bán được? Mẹ, con phải làm gì đây?”
La Tuệ Mỹ nhìn những khách hàng còn lại trong tiệm mì rồi chớp chớp mắt: “Nếu hôm nay không phải là ngày đầu tiên mở cửa thì hiện tại đóng tiệm mì cũng được nhưng tiệm mì của con còn phải mở cửa trong tương lai, nếu bây giờ đóng cửa ngay thì sau này có thể.
Cha Chu đưa ra một quyết định dứt khoát: “Bây giờ còn quản nhiều như vậy làm cái gì? Tổng giám đốc Dạ của chúng ta đã nằm trong bệnh viện mà hôm nay họ đã giúp đỡ rất nhiều rồi. Nếu tiệm mì đóng cửa bây giờ cũng không thành vấn đề gì đâu, nếu có những khách hàng thích nó thì cũng sẽ không thể mất khách trong một hai ngày này được Tiểu Nhan gật đầu đồng ý: “Mẹ, con cũng nghĩ vậy. Nếu con tiếp tục ở lại đây thì con thực sự cảm thấy rất có lỗi.”
La Tuệ Mỹ: “Không phải hiện tại trong tiệm mì còn nhiều người như vậy sao? Chẳng lẽ chúng ta đuổi tất cả mọi người ra ngoài sao? Lão Chu, ông nên quan tâm đến tình hình tổng thể có được không? Tổng giám đốc Dạ của ông đến bệnh viện thì ông lo lắng, nhưng chẳng lẽ người khác thì không lo lắng sao? Trái tim con người được làm bằng xương bằng thịt đó, chẳng lẽ ông nói tôi tâm địa sắt đá sao? Vấn đề trọng điểm bây giờ là các người đến bệnh viện có lợi ích gì không? Mộc Tử đã để Đậu nhỏ cho chúng ta, điều này nói rõ cái gì?”
Cha Chu: “Tôi không quan tâm đến việc đến bệnh viện có ích hay không, đến bệnh viện là đang thể hiện tấm lòng!”
“Ông thôi được rồi đó! Nếu ông đến đó cũng không thể giúp gì thì đến đó làm gì? Ở bệnh viện có bác sĩ, có vợ và trợ lý đang ở bên cậu ấy rồi! Bây giờ điều ông cần làm là chăm sóc tốt cho Đậu nhỏ, nếu cần thiết thì có thể đặt một bảng hiệu tạm dừng tiếp khách trong cửa hàng, nhưng mà không thể đuổi tất cả mọi người ra ngoài được.”
Tiểu Nhan bây giờ đã đủ rối rắm lắm rồi, nhưng cha mẹ cô ấy vẫn còn đang tranh cãi trước mặt cô ấy, điều này làm cho cô ấy cảm thấy đau đầu nên cô ấy cắt ngang: “Thôi được rồi, từ bây giờ chúng ta sẽ không đón khách nữa, chúng ta hãy tiếp đãi hết số khách trong quán trước đã.
Sau khi xong hết nhóm khách này thì con sẽ đưa Đậu nhỏ đến bệnh viện.”
Nếu bây giờ đi thì cô ấy thực sự cũng không giúp được gì.
Nhưng cô ấy nhất định phải đi, nhưng mà cũng phải sắp xếp tiệm mì trước rồi mới đi.
Khi đã tiếp đãi hết mọi người thì Tiểu Nhan cởi tạp dê của mình và nói với Đậu nhỏ: “Đậu nhỏ, bây giờ hơi muộn, hay là con đừng đến bệnh viện với dì Tiểu Nhan nhé?”
Đậu nhỏ lắc đầu: “Dì Tiểu Nhan, Đậu nhỏ không buồn ngủ.”
Cũng phải, cha của cậu vẫn còn đang ở bệnh viện mà Đậu nhỏ là một đứa trẻ thông minh thì làm sao cậu có thể buồn ngủ được? Vì vậy Tiểu Nhan dẫn Đậu nhỏ đến bệnh viện với mình.
Sau đó, cha Chu muốn đi cùng cô ấy nhưng mà La Tuệ Mỹ đã giữ ông ấy lại: “Hôm nay ông vừa mới xuất viện, sinh hoạt còn gặp rắc rối, ông định đi theo làm cái gì? Khi vào viện thì chẳng lẽ còn phải để con gái phải chăm sóc cho ông sao?”