Mục lục
Cô Vợ Đánh Tráo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 555

Ngày hôm đó sau khi tan làm, Dạ Mạc Thâm liền lái xe đi thẳng đến chỗ ở của Hàn Mộc Tử.

Ban đầu anh còn không tìm được địa chỉ nên Tiêu Túc phải đích thân đi cùng để dẫn đường cho anh, vóc dáng cao lớn của Dạ Mạc Thâm hấp dẫn vô số ánh mắt của các cô gái còn độc thân, khi họ tiến vào thang máy còn có hai cô gái trẻ đi theo vào. Vậy mà hai người Tiêu Túc và Dạ Mạc Thâm lại tỏ ra chẳng mảy may để ý đến hai cô gái đó, vẫn tự nói chuyện với nhau.

“Sếp ơi, anh ở đây có cần tôi mời một cô giúp việc đến không, hay là..

Dạ Mạc Thâm mim mỗi, lạnh lùng nói: “Tính tôi thế nào cậu còn chưa hiểu hả?”

“Ây, sếp, ý tôi là nếu như không mời giúp việc đến thì anh có thể đến nhà mợ xin cơm chứ đúng không?”

Dạ Mạc Thâm bỗng quay sang liếc mắt nhìn nhìn Tiêu Túc : “Xin hỏi, hai người sống ở đây phải không?”

Đột nhiên một trong hai cô gái vừa nãy cùng đi vào thang máy chen vào hỏi Dạ Mạc Thầm một câu như muốn tìm cảm giác tồn tại.

Bầu không khí trong thang máy bỗng trở nên tĩnh lặng trong vài giây, không ai trả lời.

Hai cô gái trẻ bắt đầu thấy ngượng ngùng, còn Dạ Mạc Thâm thì mặt chẳng có cảm xúc gì.

Cô gái vừa nãy lên tiếng nhìn sườn mặt điển trai của anh, cảm thấy có chút không cam lòng bị lơ, bèn năm chặt tay lấy dũng khí nói: “Nhà của tôi cũng ở đây, anh ở tầng nào vậy? Nếu rảnh thì có muốn cùng nhau…

“Cút

Cô gái ngày người ra, phát hiện Dạ Mạc Thầm đã xoay đầu qua đây, đôi mắt sắc bén như chim ưng lạnh lùng nhìn cô, không hề có một chút độ ẩm nào.

Ý thức được câu cút vừa nãy là nói với mình, sắc mặt cô gái nhảy mặt trắng bệch, đúng lúc này cửa thang máy mở ra, cô gái và bạn cô đều cầm đầu chạy ra ngoài.

Đinh

Cửa thang máy lại đóng lại rồi tiếp tục chầm chậm đi lên, Tiêu Túc năm tay lại giơ lên miệng khu một cái, mới nói: “Anh Dạ, anh như vậy sẽ đắc tội với các gia đình khác đó.”

Dạ Mạc Thầm không đáp, biểu cảm trên mặt cực kỳ không vui.

Tiêu Túc thở dài trong lòng, bao nhiêu năm nay cũng chỉ có một mình mơ Hàn Mặc Tử là lọt vào mắt của sếp. Những người con gái khác nếu đến bắt chuyện thì sếp đến liếc mắt cũng chẳng buồn liếc một cái.

Thậm chí Tiêu Túc còn cảm thấy nếu như mợ không tha thứ cho sếp, vậy thì sếp cả đời này… đành phải độc thân rồi.

“Đặc tôi thì sao? Việc bảo cậu làm thì cậu không làm, lẽ nào để tôi phải chịu đựng bọn họ?”

Dạ Mạc Thâm cười lạnh một tiếng, ánh mắt ác liệt nhìn về phía cậu ta.

Tiêu Túc nhất thời cảm thấy sau lưng không rét mà run, thực ra khi đó Dạ Mạc Thâm bảo cậu dời hết mấy nhà đang sống ở đây đi cũng là vì nguyên nhân này.

Bởi lúc nào cũng có người làm phiên đến anh anh, mà Dạ Mạc Thâm ghét nhất là bị làm phiền như vậy. Nhưng nơi này dù sao cũng không phải địa bàn của bọn họ, cũng không thể đuổi hết người ở đây đi được.

Đinh…

Cửa thang máy lại mở, Tiêu Túc vội vàng bước ra ngoài.

“Chính là căn này thưa sếp.”

Dạ Mạc Thâm quét mắt nhìn số tầng trên cầu thang máy. Tầng 18.

Anh sải bước chân dài thẳng ra ngoài thang máy, Tiêu Túc lúc này đã đứng trước cửa một căn hộ: “Mợ sống ở đây, sếp thì ở đối diện. Dạ Mạc Thâm mím môi, một tay nhét trong túi quần, nhìn về phía cửa nhà của Hàn Mộc Tử, đôi môi mỏng nhếch lên một góc độ ưa nhìn.

Sắp tới sẽ phải gặp nhau cả ngày, để xem em chạy thế nào được.

Tiêu Túc nhìn biểu cảm trên mặt Dạ Mạc Thâm, bỗng thấy lạnh cả người, bèn vội lấy ra chìa khoá dự phòng để mở cửa.

“Sếp ơi, để tôi dẫn anh xem một vòng căn hộ nhé.”

“Không cần.” Dạ Mạc Thâm lạnh nhạt nói: “Cậu biến về đi.”

Tiêu Túc: “Thôi được rồi, vậy tôi đi đây.

“Việc kia tiếp tục điều tra thêm, xem người đứng sau là ai, tôi muốn xem xem là kẻ nào muốn đối đầu với Dạ Mạc Thâm này.”

“Việc này tôi sẽ điều tra tiếp, vậy… sếp này, giờ tôi đi trước đây, bữa tối thi ” Hai người không hẹn mà cùng im lặng nhìn về cánh cửa kia, sau đó Tiêu Túc lập tức xoay người đi về phía thang máy. Cậu lo lắng dư thừa rồi, từ khi sếp ở bên cạnh mợ đã rèn luyện được một da mặt siêu dày, cậu không cần thiết phải lo cho sếp.

Sau khi Tiêu Túc rời đi, Dạ Mạc Thâm quan sát xung quanh một lúc rồi lấy chìa khoá ra mở cửa. Tuy căn hộ này đã bỏ không từ lâu, nhưng hiệu suất làm việc của Tiêu Túc cực nhanh, cậu đã tìm người đến dọn dẹp thật sạch sẽ rồi.

Dạ Mạc Thâm quét mắt nhìn một lượt liền cảm thấy phong cách trang trí ở đây không phải là kiểu anh thích, nếu sau này ở đây lâu dài thì chắc phải tìm người đến thiết kếlại một chút mới được.

Sau khi Tiểu Nhan đưa Đậu nhỏ về, Hàn Mộc Tử bèn rảnh rồi không có gì làm, vì thế ở trong nhà xem ti vi, lát sau chán quả lại đi vẽ thiết kế

Một lúc sau Tiểu Nhan quay lại, cử ở bên cạnh Hàn Mặc Tử mà lảm nhảm: “Anh của cậu thật đáng ghét, lần trước sau khi từ chối mình, hôm nay gặp mình lại nhìn mình như người rồi việc ấy. Cậu nói xem tại sao đàn ông lại đáng ghét như vậy chứ? Anh ta rõ ràng đã làm tổn thương trái tim thiếu nữ trong sáng của mình vậy mà không có một chút xấu hổ nào sao?

Hàn Mộc Tử: “… Trái tim thiếu nữ trong sáng?”

Tiểu Nhan hừm một tiếng: “Không được ư? Mình còn chưa có một mảnh tình vắt vai nào đâu, bảo là trái tim thiếu nữ trong sáng đâu có sai?”

“Chưa có mảnh tình vắt vai?”

Hàn Mộc Tử hơi mỉm cười, nheo nheo mắt tỏ vẻ nghi ngờ.

Ảnh mắt có giống như có siêu năng lực xuyên thấu, Tiểu Nhan cảm thấy mình bị nhìn thấu rồi, bèn bực mình thắng tay giả bộ bóp cổ cô: “Cậu không thể để mình giả vờ một chút sao?”

Hàn Mộc Tử cười cười: “Ở trước mặt mình mà cậu còn giả vờ? Thế cậu ở trước mặt anh mình thì còn giả vờ thành kiểu nào nữa?”

“Ở trước mặt anh ấy tất nhiên không cần giả vờ, dù sao mình vẫn chưa tỏ tình mà anh ấy đã từ chối rồi. Xem ra cả đời này mình sẽ không có cơ hội, nhưng mà mình sẽ không bỏ cuộc đầu. Kể cả không có cơ hội nào đi nữa thì mình cũng vẫn sẽ dính lấy anh ấy, chỉ cần anh ấy vẫn còn độc thân thì mình vẫn còn có thể làm phiền anh ấy, cậu thấy đúng không?”

Nghe đến đây, Hàn Mộc Tử liền gật đầu: “Nói đúng lắm, cậu rất là dũng cảm,

Cũng chỉ có những người chưa bị tổn thương trong chuyện tình cảm mới đủ can đảm mạnh mẽ để đi theo đuổi người mình thích.

Trước kia, cô nghĩ bản thân mình cũng có thể làm vậy.

Nhưng sự thật đã xảy ra và nói cho cô biết, không thể.

Tiểu Nhân nghe thấy cô khen minh dũng cảm mới đầu trong lòng còn cảm thấy rất vui, nhưng nghĩ một lúc, biểu cảm trên mặt lại trở nên chán nản, bèn rũ mi xuống buồn rầu nói: “Dũng cảm thì có tác dụng gì chứ? Nếu trước kia mình không làm như vậy, có thể sẽ không bị từ chối nhanh như thế đâu nhỉ… Đôi khi, con người chẳng cần dũng cảm như thế, cứ ngày ngốc ở bên cạnh người ta vậy mới ở được lâu.

Bầu không khí đột nhiên trở nên khác thường, Hàn Mặc Tử khẽ khu một tiếng: “Thôi được rồi, đừng nói chuyện này nữa, cậu đã nhờ người trồng Đậu nhỏ chưa?”

“Ừm, xong cả rồi.”

Hai hôm này chủ Nam sẽ đón Đậu nhỏ tan học, anh cậu cũng ở đấy.”

“Um.”

Chiều tối hôm đó, Tiểu Nhan đang làm cơm thì đột nhiên phát hiện ở nhà hết gia vị, cô bèn vội vàng ở trong bếp nói vọng ra ngoài: “Nhà hết gia vị rồi, cậu đi mua một gói về đây đi.

Hàn Mộc Tử nhớ đến chuyện xảy ra mấy hôm nay, liên gật đầu đứng dậy: “Được, vậy để minh tiện đi siêu thị mua ít đồ luôn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK