Chương 723
Một lúc sau, anh ta lại ngẩng đầu lên, giọng điệu thờ ơ.
“Cảm ơn vì cô đã vất vả mấy ngày nay.
Tiểu Nhan nghe được lời cảm ơn này thì vừa mừng, vừa lo. Cô ta lắc đầu nói: “Không vất vả. Chỉ là… Em có thể vào nhìn Mộc Tử được không?”
Mặc dù trai đẹp rất quan trọng nhưng bạn tốt thì còn quan trọng hơn.
Trong lòng Tiểu Nhan, Hàn Mộc Tử vẫn có vị trí cao hơn.
“Vào đi.”
Khi Tiểu Nhan được đưa tới phòng bệnh của Hàn Mộc Tử, Tô Cửu đang ở bên chăm sóc cô. Tô Cửu nhìn thấy Tiểu Nhan tới thì biểu tình trên mặt có chút nhẹ nhõm: “Tiểu Nhan? Em đã xử lý xong chuyện ở Thái Lan rồi à?”
“Vâng, xử lý xong rồi. Em nghe nói Mộc Tử phát sốt?”
Lúc hai người nói chuyện, dường như sợ đánh thức Hàn Mộc Tử nên hai người cố ý nhỏ giọng hết mức.
Tô Cửu gật đầu.
“Đúng vậy, cô ấy bị sốt nặng, nhưng cô ấy đang mang thai và không thể uống bất kỳ loại thuốc nào, vì vậy bác sĩ đề nghị dùng phương pháp vật lý để làm mát cơ thể.”
Nghe vậy, Tiểu Nhan không khỏi cảm thán: “Cậu ấy thật sự có thai?”
Tô Cửu nheo mắt nhìn Tiểu Nhan như đang bắt một thứ gì đó.
“Nghe giọng điệu của em, chắc là em đã biết chuyện Mộc Tử mang thai từ lâu rồi đúng không? Còn cô ấy biết chuyện mình có thai Tô Cửu nhíu mày. Nếu sau khi biết mình có thai mà Hàn Mộc Tử còn chạy lung tung khắp nơi thì hậu quả… Có lẽ thực sự tồi tệ.
“Em chỉ đoán thôi, bởi vì lúc đó em có nói chuyện một chứt với Mộc Tử. Cả hai đều không chắc chắn. Mộc Tử vẫn đang nghĩ về việc sẽ kiểm tra kỹ hơn sau đám cưới, nhưng không ngờ…
Hai bên ăn ý, duy trì sự im lặng, không nói gì thêm.
Sau khoảng vài chục giây, Tiểu Nhan bước tới cầm lấy chiếc khăn mặt trên tay Tô Cửu, nhẹ giọng nói: “Để em làm đi. Trước kia, khi cậu ấy bị bệnh, đều một tay em chăm sóc. Nên em cũng biết một số thói quen của Mộc Chỉ cần có lợi cho tình trạng của Hàn Mộc Tử, đương nhiên Tô Cửu sẽ không từ chối. Cô ta đưa khăn mặt trong tay cho Tiểu Nhan.
Sau đó Tiểu Nhan chăm sóc Hàn Mộc Tử.
Hàn Mộc Tử vẫn sốt cao liên miên, cũng không biết có phải toát nhiều mồ đến mơ hồ hay không, thỉnh thoảng cô thốt ra vài câu. Nhưng khi nghe những lời đó, vừa nghe là cũng biết ý thức của cô chưa tỉnh táo.
Tiểu Nhan chỉ có thể vừa nhẹ giọng an ủi vừa chăm sóc Hàn Thanh và bác sĩ cũng đã đến đây vài lần. cô.
Mãi đến nửa đêm, nhiệt độ trên người Hàn Mộc Tử mới giảm bớt, hô hấp cũng dần trở lại bình thường. Tiểu Nhan ngồi ở bên giường, nhớ lại tin tức đã xem trước đó. Báo cáo đưa thông tin rằng những người được cứu vào ngày đầu tiên có hy vọng sống sót và những người được đưa đến bệnh viện đã được cứu sống.
Nhưng mà chỉ một đêm sau khi cơn bão qua đi, những sinh mệnh phiêu bạc ở trên biển đều sẽ biến mất.
Đội cứu hộ đã được điều động vào ngày hôm sau, tất cả những gì được vớt lên đều là những xác chết vô hồn. Tuy nhiên, Hàn Thanh nói rằng không tìm được Dạ Mạc Thâm. Điều đó có nghĩa là anh không nằm trong nhóm những người sống sót, còn… Cái xác thì sao? Hai người họ đến với nhau rất khó khăn, trời ơi… tại sao ông trời lại chia rẽ họ thế này?
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan không kìm nén được xúc động, đỏ mắt và khóc.
“Mạc Thâm… Anh trở lại… Trở lại đi.”
Chỉ chút nữa thôi là Tiểu Nhan bật khóc thành tiếng, nhưng thời điểm đó Mộc Tử vốn đang im lặng nắm phía sau lại đột nhiên nói mê một câu. Nhưng cô nói quá nhỏ, Tiểu Nhan chỉ có thể nằm úp xuống bên cạnh để nghe.
Nghe thấy Hàn Mộc Tử nhắc đến tên của Dạ Mạc Thâm, nước mắt cô ấy càng chảy dữ dội hơn.
“Mộc Tử, cậu yên tâm…Dạ Mạc Thâm chắc chắn sẽ không nhẫn tâm nhìn cậu khổ sở. Nhất định anh ấy sẽ quay trở về”
Ngày hôm sau, sau khi mọi người ăn sáng xong, Hàn Mộc Tử tỉnh dậy.
Vì sốt cao nên vẫn còn một số di chứng, khi tỉnh lại Hàn Mộc Tử phát hiện chân tay mềm nhũn, cơ bắp đau nhức khắp nơi, đầu nặng trĩu khiến cô cảm thấy rất khó ngồi dậy.
“Mộc tử, cậu tỉnh lại rồi à. Để tớ giúp cậu.”
Tiểu Nhan ghé sát người vào đỡ cho cô, sau đó ngồi ở mép giường, không di chuyển nữa.
Nghe tin cô tỉnh lại, Hàn Thanh và Tô Cửu cùng nhau đến. Hàn Mộc Tử được Tiểu Nhan đỡ dậy, sau đó ngẩng đầu cười với cô ấy: “Cậu về rồi?”
Tiểu Nhan sửng sốt, sau đó gật đầu: “Ừ, tớ về rồi đây.”
“Tốt quá.”
Giọng nói của cô yếu ớt, không nghe ra được vui mừng hay tức giận mà khàn khàn vô cùng, giống như loại giọng nói đi trong sa mạc rất lâu, nhưng không uống một ngụm nước.
Hàn Mộc Tử đưa tay ra vỗ nhẹ lên tay Tiểu Nhan. Sau đó cô ngẩng đầu nhìn Hàn Thanh với hai má tái nhợt.
“Anh, có tin tức gì của Mạc Thậm chưa ạ?”
Hàn Thanh: “.”
Tô Cửu: “…
Tiểu Nhan: “…..
Ngay khi tỉnh dậy, cô đã hỏi về Dạ Mạc Thâm, nhưng cả ba người họ không biết trả lời như thế nào. Tuy nhiên, Tiểu Nhan phản ứng nhanh, cười toe toét nói: “Mộc Tử, cậu vừa mới tỉnh lại, chắc chắn trong người sẽ thấy có chỗ không thoải mái. Cậu ngủ lâu như vậy, đã đói bụng rồi đúng không? Cậu muốn ăn cháo không? Tớ đã chuẩn bị cho cậu rồi đây. Cậu muốn ăn ngọt hay mặn?”
Giọng điệu vui vẻ của cô ấy đã nhanh chóng đem chủ đề không may này ném qua một bên.
Tô Cửu nghe xong, cũng phản ứng lại một cách nhanh chóng: “Đúng vậy, cô vừa mới tỉnh lại, rất yếu. Nên trước tiên cần ăn một chút gì đó, đợi đến khi cô ăn xong rồi chúng ta nói chuyện khác sau.”
Hàn Mộc Tử: “..
Cô ngước mắt lên nhìn ba người trước mặt.
Sắc mặt ba người đều không tốt, xung quanh đều có ảnh mất nghiêm nghị, rõ ràng bọn họ làm như vậy là để chăm sóc cô. Nếu lúc này cô vẫn muốn tra ra tận gốc rễ, chẳng phải cô đã phụ lòng tốt của bọn họ sao?
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử nhẹ nhàng gật đầu, ừ một tiếng.
Hai mắt Tiểu Nhan sáng lên: “Vậy cậu muốn ăn cái gì hay là ăn mặn?”
“Tớ ăn như thế nào cũng được.”
“Vậy thì tớ sẽ lấy cho cậu.” Tiểu Nhan nhanh chóng đứng dậy. Cô ấy bưng giúp cho Hàn Mộc Tử một bát cháo có vị ngọt. Khi ngồi ở trước mặt Hàn Mộc Tử, cô ấy cười, một nụ cười sự quan tâm: “Nào, cái này. Món cháo ngọt mà trước kia ở Thái Lan cậu rất yêu thích đây. Tớ đã thử hương vị vừa rồi, món này làm hương vị rất chuẩn.
Tiểu Nhan ân cần múc một thìa cháo đặt lên môi Hàn Mộc Tử.
Cháo ngọt ngào tỏa ra vị ngọt trong không khí, hơi nóng quanh quẩn bên người. Lẽ ra rất thích, nhưng Hàn Mộc Tử há miệng ngậm lấy cháo, khi nuốt xuống lại không cảm nhận được vị bất cứ vị ngọt nào.
Đúng vậy, chỉ toàn là cảm giác chua xót.
Tuy nhiên, cô vẫn ăn chậm rãi. Tiểu Nhan đút miếng nào, cô ăn miếng đó.
Hành động im lặng và nhu thuận khiến người ta có chút sợ hãi.
Trái tim của Tiểu Nhan run lên, từ từ cảm thấy có gì đó không ổn. Mộc Tử cứ như thế này quá yên lặng. Hơn nữa Mộc Tử cũng không từ chối ăn cháo mình đút. Cô ấy cảm thấy rằng đây không phải là một phản ứng bình thường chút nào.
Làm sao có chuyện cô vừa hỏi về Dạ Mạc Thâm, mà Tiểu Nhan đút cháo cho cô, cô lại ăn chứ?
Lúc Tiểu Nhan cảm thấy có gì đó không bình thường, tốc độ đút chảo của cô ấy càng ngày càng chậm. Rốt cuộc Hàn Mộc Tử đã có phản ứng. Như cảm thấy khó chịu, cô đột nhiên cúi xuống, hai tay ôm lấy bụng của mình, sắc mặt tái mét. Cô cúi gắm mặt xuống, cháo vừa ăn xong đã bị nôn hết ra ngoài.