Chương 729
Tiểu Nhan hấp tấp đi vào.
Phòng bệnh rất yên tĩnh, có một người đàn ông đang bị băng bỏ đang nằm trên giường. Ngay cả khuôn mặt anh ta cũng bị bằng bỏ kín mít, ngoại trừ hai con mắt ra thì cả người đều bị băng bỏ.
Bộ dạng như vậy nên không ai có thể nhận ra được anh ta là ai.
Hàn Thanh đứng trước giường bệnh, nhìn một lúc lâu rồi cũng bất đắc dĩ quay đầu, nhìn về phía Tiểu Nhan phía sau, lạnh lùng nói: “Cô đi gọi người vào đây.”
“Sao vậy?”
Tiểu Nhan cảm thấy có gì đó không đúng: “Không phải bác sĩ đã dặn dò không nên cho quá nhiều người vào để tránh làm phiền hay sao?”
Hàn Thanh mím môi, cảm thấy rất bất mãn.
“Tôi đến đây để xác nhận thân phận, băng bó thành thế này rồi thì tôi nhìn kiểu gì?”
Anh ta chỉ vào người bị băng bỏ từ đầu đến chân như cái bánh chưng, lạnh lùng nói.
Tiểu Nhan chớp chớp mắt: “Không phải đã nói toàn thân từ trên xuống dưới đều bị thương sao? Cho dù bị băng thành cái bánh chưng thì cũng là chuyện bình thường thôi mà.”
“…”
Hàn Thanh nhìn chằm chằm cô: “Bây giờ, cô đang phản bác lại tôi sao?”
Tiểu Nhan: “… Không có, làm sao em dám làm vậy? Em lập tức gọi người vào.”
Sau đó, Tiểu Nhan đi ra ngoài gọi người.
Sau khi nghe cô giải thích, tên đầu húi cua đau khổ, vò đầu bứt tai, một lúc sau mới nói: “Hay là tôi đi gọi bác sĩ bảo họ gỡ hết băng gạc trên người anh ấy ra?”
Nghe thấy điều này, Tiểu Nhan không khỏi trợn tròn hai mắt.
“Anh điên rồi sao? Bác sĩ không dễ dàng gì mới bằng người ta được thành như vậy. Anh tìm bác sĩ bảo họ gỡ hết băng gạc trên người anh ấy ra, nếu anh không điên thì tên bác sĩ đó cũng bị điên rồi. Nếu không, sẽ có vị bác sĩ nào đồng ý yêu cầu vô lý này của anh sao?”
Hàn Thanh vốn cho rằng tên đầu húi cua có thể đưa ra một đề nghị hay họ nào đó: “…”
Anh ta bị điên rồi sao?
Có phải là do tên kia cũng là đàn ông chính hiệu như chính mình, cho nên anh ta mới không có chút gì gọi là thương hoa tiếc ngọc cả, cảm thấy gỡ hết băng gạc ra thì cũng không phải là chuyện to tát gì.
“Nhưng nếu không gỡ băng gạc ra lại thì không cách nào nhận diện được người. Chỉ là…”
Tên đầu húi cua do dự một lúc.
“Chỉ là sao?”
Hàn Thanh liếc anh ta một cái.
Tên đầu húi cua do dự một lúc rồi nói: “Chỉ là cho dù gỡ băng gạc ra thì vết thương trên người và vết thương trên mặt anh ta đều bị máu me be bét rồi. Phỏng chừng các anh sẽ không nhận ra đâu. Nói không chừng còn không chịu được luôn ấy.”
“…” Tiểu Nhan.
Hàn Thanh cau mày nghiêm nghị.
Có vẻ như vết thương thật sự rất nghiêm trọng, nếu đã như vậy thì không thể tùy tiện tháo bằng gạc ra, nếu không vết thương sẽ chuyển biến xấu, mạng sống cũng bị liên lụy theo đến lúc đó thì biết làm sao?
Vậy anh ta phải giải thích thế nào với em gái đây?
Nghĩ đến đây, Hàn Thanh đành hỏi: “Theo lời bác sĩ nói đại khái đến khi nào mới có thể tháo bằng?”
“Khoảng chừng phải mất vài ngày”
“Được rồi, tôi biết rồi, anh ra ngoài trước đi.”
Tên đầu húi cua gật đầu, sau đó quay người đi ra ngoài.
Sau khi anh ta đi ra ngoài, ánh mắt Hàn Thanh hướng vào khuôn mặt Tiểu Nhan: “Mọi chuyện vẫn chưa ổn định, khi trở về thì đừng nói vớ vẩn, linh tinh gì trước mặt Mộc Tử”
Tiểu Nhan vội vàng gật đầu: “Anh yên tâm, cho dù anh không căn dặn thì em cũng biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói mà. Cậu chủ Dạ bị thương thành thế này, tốt nhất không nên cho Mộc Tử biết rằng chúng ta đã tìm được anh ấy.
“
“Nếu cô đã biết, vậy thì tôi cũng không cần lãng phí tâm tư nhắc nhở cô nữa.”
Tiểu Nhan bất mãn mím môi lại, nói: “Em không phải đồ ngốc, làm sao lại không hiểu những điều này chứ?”
“Cô nói cái gì?”
Bởi vì vừa rồi giọng của cô ấy rất nhỏ nên Hàn Thanh không thể nghe rõ.
Tiểu Nhan lắc đầu: “Không có gì.” Nói xong thì uể oải cúi thấp đầu.
Có vẻ như sau khi bị Hàn Thanh từ chối, cô ấy càng lúc càng trở nên bối rối trước mặt anh.
Hơn nữa thái độ của anh ấy đối với bản thân cô ngày càng lạnh nhạt.
Thật đau lòng, cô ấy cảm thấy tất cả những cố gắng trong thời gian này chỉ là tốn công vô ích, khoảng cách giữa cô và anh ấy không hề gần thêm được chút nào cả.
Mà ngược lại, lại càng ngày càng xa cách hơn.
Nghĩ đến đó, Tiểu Nhan ngẩng đầu nhìn người trên giường bệnh.
Thực sự nghiêm trọng như vậy sao? Cô ấy nhìn từ đầu đến chân, sau đó nhận ra rằng dù người này bị quấn thành như vậy nhưng khuôn mặt dường như rất quen thuộc.
Tiểu Nhan sửng sốt rồi nhìn người đàn ông kia một cách khó tin. Tại sao cô ấy lại cảm thấy người này khác hoàn toàn so với cậu chủ Dạ?
Bình thường khi nhìn thấy cậu chủ Dạ, Tiểu Nhan giống như chuột gặp mèo, không phải cô ấy quá nhát gan mà là khí chất của cậu chủ Dạ quá mạnh mẽ và lạnh lùng.
Nhưng người nằm trên giường bệnh lúc này lại không khiến cho Tiểu Nhan có cảm giác này. Chẳng lẽ do lớp băng bó hay sao? Khí chất trên người của Cậu chủ Diệp bị lớp băng gạc này bỏ hết lại rồi?
Tiểu Nhan đang suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Đi thôi.”
“Hả?”
Tiểu Nhan quay đầu lại thì nhìn thấy Hàn Thanh đã đi tới cửa phòng bệnh, cô sửng sốt một chút: “Bây giờ rời đi luôn sao?
“Nếu không thì sao, cô muốn ở lại đây chắc?”
Tiểu Nhan lắc đầu theo phản xạ, cô ấy ở lại làm gì chứ? Giờ người ta bị thương thế này rồi băng bó như thế, dù cô có ở lại thì cũng có giúp được gì đâu.
Khi đi tới cửa phòng bệnh, Tiểu Nhan không khỏi quay đầu nhìn người đang nằm trên giường một cái, vươn tay chống cằm.
Thật là kỳ lạ, tại sao người này lại mang đến cho cô ấy một cảm giác rất quen thuộc, nhưng cảm giác này hoàn toàn không giống với cậu chủ Dạ…
Nhìn rất quen mắt.
“Ngơ ngác gì đấy? Đi thôi.”
Cách đó không xa, giọng nói thúc giục của Hàn Thanh truyền tới. Lúc này, Tiểu Nhan mới hoàn hồn, cô giống như cái đuôi nhỏ, nhanh chóng đi theo sau Hàn Thanh.
Hai người đi như vậy được một lúc, Tiểu Nhan không nhịn được hỏi: “Tiện thể, em có một chuyện muốn hỏi anh.”
Hàn Thanh đang đi phía trước liền nói: “Làm sao vậy?”
Tiểu Nhan nhớ lại hình ảnh vừa rồi, cô ấy vẫn cảm thấy kỳ lạ nên thuật lại những suy nghĩ của mình cho Hàn Thanh. Hàn Thanh nghe xong thì không khỏi nhíu mày: “Hả?”
“Cái đó, em không có ý gì khác, em chỉ muốn nói ra cảm giác của em.
mà thôi. Bởi vì người này bị này bị quấn kín mít đến nỗi không thể nhận ra, cho nên…”
Bước chân của Hàn Thanh đột nhiên dừng lại. Tiểu Nhan vì đang mải mê suy nghĩ nên không để ý đến việc anh đã dừng lại, cô liền đập “Rầm”
một cái vào lưng anh ấy.
Mũi và trán bị đập đến đau điếng.
Tiểu Nhan ôm mũi, bất lực nhìn người trước mặt.
“Tại sao anh lại dừng lại vậy?”
Đi đứng bình thường không được sao? Đột nhiên dừng lại như thế, hại cô bị đập thành vậy, đau đến phát khóc.
Hàn Thanh quay người lại, ánh mắt thâm trầm nhìn cô ấy: “Cô nhất định phải đi phía sau sao?”
Tiểu Nhan: “Hả?”
“Đi lên phía trước.” Giọng nói của anh ấy không hề tức giận, nhưng đem đến một cảm giác uy nghiêm. Tiểu Nhan ngoan ngoãn nghe theo rồi đi lên phía trước anh ta.
Hai người tiếp tục đi về phía trước. Chỉ là lần này là Tiểu Nhan đi phía trước, Hàn Thanh cũng nhanh chóng theo sát bước đi của cô, cùng tốc độ với bước chân của cô ấy: “Lời cô vừa nói là có ý gì?”
Tiểu Nhan: “…”
Cô còn nghĩ rằng anh ấy căn bản không để ý đến chuyện này.
“Em không có ý tứ gì khác, em chỉ là thấy kỳ lạ.”
“Cô đang muốn nói người đàn ông đó hoàn toàn không phải là Dạ Mạc Thâm?”
Tiểu Nhan mở to mắt, dừng lại rồi lắc đầu thật mạnh.
“Em, em không nói như vậy.” Cô ấy không dám nói lung tung, đây chỉ là nghi ngờ mà thôi.