Mục lục
Cô Vợ Đánh Tráo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1066: Lo lắng

May mà Hàn Mộc Tử đã về sớm rồi.

Ngay khi nhìn thấy Mộc Tử, Tiểu Nhan và Đậu nhỏ giống như những con nòng nọc đã tìm thấy mẹ của mình, họ nhanh chóng chào đón và bám lấy cô.

“Mộc Tử “Me.”

Sau khi đi vào nhà vệ sinh rửa mặt để xoa dịu cảm xúc, Hàn Mặc Tử không ngờ vừa đi ra sẽ thấy Tiểu Nhan và Đậu nhỏ, có hơi ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại Tiểu Nhân đi đến thì hoàn toàn nam trong dự kiến, dù sao thì cô ấy cũng muốn đến trước đó nhưng mà Mộc Tử đã không cho phép.

không ngờ cuối cùng có ay van đến đây.

“Hôm nay tiêm mi mới khai trương mà cô đã chạy qua như vậy không có chuyện gì chứ?”

Tiêu Nhan nhíu mày, giọng điều không vui “Mặc Tử, đúng nơi tại chuyen mở tiềm mi nữa, những thứ đó bây giờ không quan trong Hàn Mộc Tử khẽ cười: “Sao lại không thành vấn đề? Nếu là bình thường thì không sao, nhưng hôm nay là…

“Được rồi, nếu không tìm được khách hàng của tiệm mì hay gì đó thì có thể tìm sau, nhưng người thì chỉ có một mà thôi. Chuyện này đã xảy ra như thế này rồi thì tôi làm sao có thể không đi tìm cô được? Chúng tôi đã biết tình huống của Dạ Mạc Thâm, tôi sẽ ngồi cũng có ở đây một lúc rồi sẽ đi.

Cô ấy chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, Hàn Mộc Tử gật đầu, không có nói thêm gì nữa.

Cả ba người ngồi xuống ghế.

Có lẽ thời điểm đặc biệt nên Đậu nhỏ rất ngoan ngoãn và ít nói, không nói gì ngoài việc ôm lấy tay mẹ vuốt ve an ủi.

Trong khi hai người đàn ông đang đứng bên cạnh, ba người trong số họ đang ngôi ở đây, ngay sau đó lại chìm vào im lặng.

Họ không biết khi nào Dạ Mạc Thâm sẽ tỉnh lại và họ cũng không biết phải làm gì tiếp theo nhưng hoàn toàn không thể rời đi vào lúc này.

Vì vậy, thời gian cứ thế trôi qua khi đang ngồi, nhiệt độ xung quanh dường như thấp hơn rất nhiều, Tiêu Nhân cảm thấy hơi nh, nhưng cô ấy không dám để lộ ra ngoài, lúc này người cô ấy lo lang nhất chính là Hàn Mặc Tử, dù sao Cô ấy cũng là phụ nữ có thai, nghĩ đến đây thì Tiểu Nhan nói: “Mộc Tử, hay là…”

“Không cần đề cập hay nói gì nữa, tôi sẽ không quay lại.

“Không có hiểu lầm tôi rồi.” Tiểu Nhan hệ môi cười: “Tôi không muốn thuyết phục cô quay lại đầu, ở với cô trong nhiều năm như vậy rồi chẳng lẽ tôi còn không biết tính cách của cô sao? Ý tôi là dù sao thì sau khi cậu Dạ theo dõi thì cũng sẽ nằm ở phòng bệnh hơi lâu, nếu không thì chúng ta sẽ đặt một phòng bệnh kế bên đi, có giường trong phòng, cô có thể vào đó ngủ một giấc “Mợ, tôi nghĩ như vậy cũng được, thân thể của mợ hiện rất yếu. Bây giờ là tháng lạnh nhất, bây giờ còn chưa về đêm, trời sẽ lạnh hơn khi vào ban đêm. Lỡ như cậu Dạ thức dậy vào ban đêm mà cô thì gặp chuyện gì thì chúng tôi cũng không biết làm sao giao phó với anh ấy.” Đây cũng là sự thật, nhiệt độ trong hành lang này thực sự rất thấp Sau khi man đem buông xuống, e rằng trời sẽ lanh hơn.

Một minh có có thể chịu được nhưng mà đưa con trong bụng có thật sự chịu không nổi, còn có Tiểu Nhan và Đầu nhỏ bên cạnh có không thể để ba người này đi cùng mình phải chịu khổ mà phải không Nghĩ đến đây Hàn Mặc Tử gật đầu. Được c làm như vậy đi.”

Bởi vì bọn họ đang ở trong khu VIP nên căn phòng bên cạnh cũng là một căn phòng riêng biệt với đầy đủ trang thiết bị, máy lạnh và nước nóng, nhưng mọi người đều không mang theo quần áo, nên đương nhiên không thể tắm rửa.

Khi Hàn Mộc Tử vào phòng thì cô nhìn lại Tiêu Túc và Hàn Thanh.

Hàn Thanh và Tiêu Túc nhìn nhau rồi lên tiếng.

“Chúng ta ở đây gác đêm, em cứ yên tâm nghỉ ngợi.

Hàn Mộc Tử cuối cùng cũng gật đầu và nhìn hai người bang ánh mất cảm kích.

“Lát nữa em đem chăn cho hai người.”

Tiểu Nhan tự nhiên đi theo Hàn Mặc Tử vào trong phòng.

Sau khi bọn họ rời đi, Tiêu Túc nói: “Ngày mai tổng giám đốc Hàn còn phải đi làm, cứ giao cho này cho tôi đi.”

“Không cần.” Hàn Thanh lãnh đạm trả lời. Tiêu Tục liếc nhìn Hàn Thanh, cuối cùng không nói gì.

Thế là hai người đàn ông cứ như vậy mà đứng gác đêm. Mặc dù cả ba người trong phòng đều nằm xuống nhưng không ai trong số họ ngủ, Hàn Mộc Tử lo lắng cho Dạ Mạc Thâm. Tuy rằng nhắm mắt lại dưới lớp chăn bông ở đó, nhưng đầu óc và đại não đều rối bời. Cô có hơi buồn ngủ, nằm một chút thì thiếp đi, đang ngủ một chút thì cô mơ thấy dáng vẻ Mạc Dạ Thâm đang trong phòng cấp cứu nên vội tỉnh dậy.

Đậu nhỏ và Tiểu Nhan đã ngủ cùng nhau, vốn dĩ cậu muốn ngủ với mẹ, nhưng nghĩ rằng mẹ đang mang thai nên cậu sợ mình có thể làm tổn thương cô nên đã ở lại với dì Tiểu Nhan.

Đèn chưa tắt, cả hai nằm đối mặt nhau mắt to nhìn chằm chằm vào đôi mắt nhỏ.

Không biết đã qua bao lâu, Tiểu Nhan đột nhiên vươn tay xoa đầu Đậu nhỏ, thấp giọng nói.

“Đi ngủ”

Đậu nhỏ chớp mắt và ánh mắt vô tội nhìn cô ấy.

Cậu không nói nhưng mà cũng không nghe lời của cô ấy mà nhắm mắt lại.

Tiểu Nhan liếc nhìn về phía Hàn Mộc Tử, vẫn có chút lo lắng, cuối cùng trong lòng thở dài bất lực.

“Quên đi, không ngủ thì không ngủ, còn buồn ngủ thì phải ngủ.”

Một mình cô ấy còn không ngủ được chứ đừng nói đến Đậu nhỏ.

Đậu nhỏ gật đầu đồng ý.

Hai người lặng lẽ nhìn nhau một lúc thì đột nhiên Tiểu Nhan nghe thấy tiếng sột soạt, cô ấy theo tiếng động nhìn lại thì phát hiện Hàn Mộc Tử đã đứng dậy.

“Mộc Tử?”

Nhìn thấy cái này, Tiểu Nhan liền nhanh chóng đi xuống giường: “Sao vậy? Có chuyện gì sao?”

Nhìn thấy vẻ căng thẳng của Tiểu Nhan, Hàn Mộc Tử đành phải giải thích.

“Tôi chỉ nghĩ rằng hai người họ ở ngoài hành lang sẽ lạnh, vì vậy tôi định đi đưa chăn cho họ.”

Trong khi nói chuyện thì Hàn Mộc Tử đã nhặt chăn lên, nhưng Tiểu Nhan lại chặn trước mặt cô.

“Cô cứ nằm đi, cô mặc ít như thế này làm sao ra ngoài được, cô cứ để tôi đi”

“Nhưng mà…”

“Cô là phụ nữ mang thai. Hãy chăm sóc bản thân thật tốt, bên ngoài lạnh lắm, nếu cô bị cảm thì em bé phải làm sao bây giờ? Tôi khác với cô, tôi sẽ đi”

Nói xong, Tiểu Nhan giật lấy chiếc chăn trên tay Hàn Mộc Tử, sau đó quay sang nói với Đậu nhỏ.

“Đậu nhỏ, nhìn mẹ của con nhé đừng để cô ấy chạy ra ngoài.”

Hàn Mộc Tử: “.. “

Làm sao mà cô có cảm giác khi mang thai thì cô lại bị mọi người coi như đứa trẻ?

Đậu nhỏ nhận lệnh và ngay lập tức ngồi dậy nhìn chằm chằm vào Hàn Mộc Tử.

“Mẹ ơi, mẹ không được ra ngoài.”

Tuy rằng trong lòng vẫn không thoải mái, nhưng hành động của hai người khiến cho Hàn Mộc Tử lúc này lại dở khóc dở cười.

Trên hành lang, Tiêu Túc và Hàn Thanh đứng ở hai nơi, từ khi Hàn Mộc Tử và Tiểu Nhan rời đi thì bọn họ vẫn chưa tìm được chỗ ngồi xuống.

Lúc Tiểu Nhan đi ra nhìn cảnh này thì cô ấy có hơi kinh ngạc.

Dù là đang ông nhưng dù sao bọn họ cũng là phàm nhân, đứng lâu như vậy cũng không mệt sao?

Mà… sau khi ở trong phòng lâu thì cô ấy thực sự cảm thấy lạnh lẽo khi ra bên ngoài.

Một cơn gió lạnh thổi qua thì Tiểu Nhan vô thức rụt cổ lại, vừa vặn khi Tiêu Túc nhìn thấy cô ấy liền nhíu mày lại.

“Sao cô lại đi ra đây?” Tiểu Nhan mỉm cười đi về phía trước nói nhỏ: “Đến đây phát chăn, bên ngoài lạnh quá, đắp chăn cho đỡ lạnh”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK