Chương 1177
Đi ăn cơm cùng với cậu Lâm sao? Trong đôi mắt Hàn Thanh xuất hiện sự thay đổi mờ nhạt, xem ra anh ta thật sự vô cùng buồn chán không có việc gì làm rồi. Rõ ràng anh ta đã đặc biệt chạy đến đây đợi lâu như vậy, lại còn đến đây ăn cơm, vậy mà lại gọi mình qua đó. “Có muốn tôi đưa cậu đi lên đó không?”
Giọng nói của La Tuệ Mỹ đã kéo tâm trí của Hàn Thanh quay lại. Anh nở nụ cười lễ phép, thản nhiên nói: “Cảm ơn bác gái, cháu tự đi lên đó là được rồi. Ngày hôm nay cháu đến đây hơi vội cho nên chưa chuẩn bị được gì cả, qua một thời gian nữa nhất định cháu sẽ đích thân đến nhà mình thăm hỏi mọi người.” Mặc dù giọng nói của anh rất thản nhiên, cũng không có thái độ quá thành khẩn lại khiêm tốn, nhưng La Tuệ Mỹ lại không cảm thấy có gì cả. Dù sao một người đàn ông ưu tủ xuất sắc như vậy sẵn sàng hạ mình ba lần bốn lượt chạy qua đây tìm con gái của mình, bị Tiểu Nhan thờ ơ cả một ngày nhưng vẫn không mất đi lý trí mà vẫn duy trì được phong độ của mình.Anh cũng sẽ không vì mình là mẹ của Tiểu Nhan mà nịnh hót lấy lòng, La Tuệ Mỹ thật sự rất thích điểm này của Hàn Thanh.
Bà cũng không để ý thái độ của người đàn ông này đối với mình và ông Chu có thể tốt đến mức nào, chỉ cần chàng trai này thật lòng đối xử tốt với con gái mình là được rồi. “Cậu nói cái gì vậy, người đến đây là được rồi, không cần thiết phải đặc biệt hỏi thăm đầu. Được rồi, cậu đi lên đó trước đi.
Hàn Thanh nở nụ cười loáng thoáng rồi khẽ nói: “Cảm ơn bác gái.”
Sau khi Hàn Thanh đi lên tầng, La Tuệ Mỹ nghĩ tới nghĩ lui. Bà luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra.
Xin lỗi nhé! Khi bà nói Tiểu Nhan và cậu Lâm đang dùng bữa với nhau ở trên tầng thì chỉ là vô thức nói ra mà thôi. Nhưng người bạn trai này của Tiểu Nhan cũng không có hỏi anh Hữa Chính là ai, lẽ nào cậu ta biết người đó là ai? Hai người quen biết nhau sao?
Nếu như bình thường Tiểu Nhan đưa mì đến cho anh ta rồi rời đi, nhưng ngày hôm nay cô ấy luôn cảm thấy hơi ngượng ngùng. Anh ta đã đợi mình ở đây rất lâu rồi, cuối cùng cô ấy lại gọi anh ta là anh trai. Cho nên Tiểu Nhan cảm thấy hình như khoảng cách giữa hai người không có xa lạ giống như trước kia nữa. ít nhất bây giờ mối quan hệ đã tốt lên một chút, cho nên cô ấy mới ngồi xuống ăn cơm cùng với Lâm Hứa Chính. Nhìn thấy cô gái nhỏ bé đoan chính ngồitrước mặt mình, Lâm Hửa Chính liền nhớ đến năm đó khi vợ của mình vẫn còn sống. Vợ của anh ta cũng sàn sàn với tuổi với anh ta, nhưng khi đó Lâm Hứa Chính chưa ở tuổi này, cho nên tuổi của vợ anh ta thật ra cũng sàn sàn với Tiểu Nhan vào lúc này.
Nhưng vợ của anh ta không ngoan ngoãn khôn khéo như Tiểu Nhan. Cô ấy là một người có tính cách rất tinh quái, ăn bữa cơm cũng không yên phận mà luôn lăn qua lăn lại. Một lúc thì yêu cầu anh ta đút cho mình ăn, một lúc thì chủ động đút cho anh ta. Sau khi hai người ở bên nhau thì vô cùng dính lấy nhau.
Lâm Hứa Chính cũng biết khi đó có rất nhiều người nói xấu sau lưng, bảo hai người họ bám dính như vậy thì không được bao lâu nhất định sẽ chia tay. Nhưng hai người họ không hề chia tay, sau này còn kết hôn, thậm chí sau khi kết hôn tình cảm còn tốt hơn. Nhưng đáng tiếc.
Quả nhiên ông trời rất công bằng.
Có lẽ hai vợ chồng bọn họ đã tiêu hao hết sự bám dính nhau trong suốt cuộc đời này, cho nên ông trời mới nhẫn tâm mang sinh mệnh người vợ xinh đẹp của anh ta đi. “Anh Hứa Chính?”
Lâm Hứa Chính dường như nghe thấy có người gọi mình. Khi anh ta lấy lại tinh thần thì nhìn thấy bàn tay trắng trẻo của Tiểu Nhan đang quơ quơ trước mặt mình.
Lâm Hứa Chính nhận ra mình đã lơ đễnh, cho nên anh ta nở nụ cười, chủ động nói: “Anh xin lỗi, một khianh ngồi ở trong này thì sẽ không kìm được mà nghĩ đến vợ của anh.”
Động tác quơ quơ trên tay Tiểu Nhan dừng lại, một lúc lâu sau đó mới chậm rãi thu về. Cô ấy hồi căng thẳng nói: “Em… Em xin lỗi..” Lâm Hửa Chính lại nhớ về người vợ của mình, chắc hẳn anh ta buồn lắm nhỉ? Vừa nãy Tiểu Nhan thấy anh ta ngồi im lặng ở nơi đó, rồi lại phát hiện ra đôi mắt vô cùng trống rỗng của anh ta giống như rơi vào trong một khoảng không nào đó. Cô ấy cảm thấy hơi lo lắng cho nên mới gọi anh ta. “Anh không sao.” Lâm Hứa Chính cúi đầu uống một ngụm canh, vị cay đẳng lập tức tràn vào trong đầu lưỡi, ngập tràn khoang miệng giống như dáng vẻ anh nhớ đến vợ trong màn đêm. “Em đã quen những tháng ngày này rồi.” Tiểu Nhan thật sự không biết nên an ủi người khác như thế nào và cũng không có kinh nghiệm này. Cô ấy chỉ có thể nói lắp bắp: “Anh Hứa Chính đừng buồn. Nếu như anh đã là anh trai của Tiểu Nhan, sau này khi anh nhớ về chị dậu thì cứ đến tiệm này, em nấu mì cho anh ăn. Căn phòng này em cũng sẽ để lại cho anh, vĩnh viễn không để cho khách nào khác vào trong này.”
Cô ấy nói những lời này rất chân thành, khiến cho Lâm Hứa Chính không kìm được mà phì cười. “Anh không ngờ một cái cây sắt già cỗi như Hàn Thanh lại có thể nở hoa mà Lâm Hứa Chính anh có thêm một cô em gái, thật tốt quá.” Không nhắc đến thì không sao, nhưng mỗi lầnnhắc đến Hàn Thanh là Tiểu Nhan sẽ không kìm được mà đỏ mặt.
Tiểu Nhan đang định nói gì đó thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vọng đến. Cô ấy khẽ nhíu mày: “Lẽ nào có người muốn đến đây?”
Cô ấy đã nói trong này không tiếp khách, tại sao còn có người đến đây?
Nghe thấy câu nói này, Lâm Hứa Chính dường như vô thức giơ tay lên nhìn đồng hồ. Thời gian cũng được kha khá rồi, có lẽ là đến rồi.
Nghĩ đến điều này, anh ta thản nhiên nói: “Có lẽ là người quen biết đó.”
Người quen biết?
Nghe thấy câu nói này, Tiểu Nhan cảm thấy ngỡ ngàng không hiểu gì cả. Cô ấy hơi nghi ngờ, sau đó đứng dậy mở cửa.
Nhưng cô ấy vừa mở cửa ra đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ở bên ngoài cánh cửa.
Trong giây phút hai mắt chạm nhau, Tiểu Nhan sững sờ đứng im tại chỗ.
Hàn Thanh?
Tại sao đột nhiên anh ấy lại ở đây? Rõ ràng mình mới phân minh với anh ấy, tại sao lại thấy ở trên này rôi?
Hồi, tới cũng nhanh đấy nhỉ, nhanh hơn mấy phút so với thời gian tôi dự kiến.”
Tiểu Nhan vẫn còn đứng ngày ngốc, Lâm Hứa Chính ở phía sau cô ấy đã lên tiếng cười.Ánh mắt của Hàn Thanh lướt qua Tiểu Nhan rồi nhìn Lâm Hứa Chính.
Tiểu Nhan hơi nghiêng người, hóa ra Hàn Thanh đến để tìm Lâm Hửa Chính sao? Cô ấy dừng lại một chút, sau đó nói: “Hai người có chuyện muốn nói sao? Vậy em đi xuống tầng trước đây.
Nói rồi Tiểu Nhan đi lướt qua bên người Hàn Thanh. Khi cô ấy định rời đi thì cổ tay của mình đột nhiên bị Hàn Thanh nắm chặt. Cô ấy kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh ta. “Cũng không phải chuyện em không thể nghe, em đi xuống tầng làm gì?”
Lâm Hửa Chính nhìn cảnh này với dáng vẻ dù bận nhưng vẫn ung dung, trong đôi mắt anh ta lóe lên ánh sáng lấp lánh. “Nhưng…” Tiểu Nhan vẫn định muốn nói gì đó, nhưng cô ấy đã bị Hàn Thanh kéo vào trong rồi ngồi xuống.
Cô ấy vốn định rời đi, nhưng bây giờ chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi chắp hai tay ở bên cạnh Hàn Thanh.
Một người trưởng thành điềm đạm, một người thì ngoan ngoãn giống như học sinh. “Cậu đột nhiên chạy qua đây, có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”
Lâm Hứa Chính nhìn chằm chằm vào Hàn Thanh, nở nụ cười có như không rồi hỏi. Ánh mắt liếc qua liếc lại Tiểu Nhan và Hàn Thanh. Thật kỳ lạ, khi ở cùng với mình thì cô gái bé nhỏ này cho anh ta cảm giác rất gò bó. Anh ta vốn tưởng rằng sau khi Hàn Thanh đến đây thì sẽ tốt hơn một chứ bây giờ lại nhận ra hình như cũng không Nhìn cô ấy khi ngồi cạnh Hàn Thanh có thế nào? Lo lắng giống như không dám nh: vậy.
Nghĩ đến đây, Lâm Hứa Chính đúng lức nhắc.
“Tôi nói này anh bạn cũ, bình thư nghiêm mặt với con gái nhà người t người ta giống như đang rất căng thẳng v vậy?”
Nghe thấy vậy, Tiểu Nhan hít rr sao đang yên đang lành mà Lâm Hứa Ch chủ đề này? Thật ra bây giờ cô ấy đã thay nhiều rồi. Trước kia thì cô rất sợ, nhưng bị Hàn ấn vào tường hôn, lâu rồi cô ấy cũng thành quen.