Chương 645
Trong sự im lặng kéo dì, cô vẫn không nghe thấy câu trả lời của Dạ Mạc Thâm.
Hàn Mộc Tử suy nghĩ một chút, chẳng lẽ là do cùng một lúc hỏi quá nhiều câu hỏi sao? Cho nên anh không nguyện ý trả lời?
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử mở miệng nói: “Nếu như anh cảm thấy vấn đề của em quá nhiều không biết phải trả lời như thế nào, vậy thì chúng ta làm từ từ, em hỏi một câu anh trả lời một câu, thế nào?”
Dạ Mạc Thâm mím môi mỏng, trong ánh mắt tràn đầy cảm xúc chết không sờn. “Em muốn biết như vậy sao? Chi tiết về những người phụ nữ khác?”
Nói xong anh lại bắt đầu cười khổ: “Chờ anh trả lời xong, anh có thể còn được ở trên chiếc giường lớn này sao? “Tại sao lại không được?”Hàn Mộc Tử hỏi một câu rất tự nhiên, cái bộ dạng không để ý ày của cô khiến Dạ Mạc Thâm hoảng hốt.
Luôn cảm thấy…. Có chỗ nào đó không đúng. “Anh có nghe không vậy? Em hỏi một câu anh đáp một câu, không được nói dối, không cho phép lừa gạt em, cũng không được phép Im lặng.”
Dạ Mạc Thâm: “…
Anh có thể lựa chọn cái chết không? “Dạ Mạc Thâm?”
Cô lại kêu tên của anh, môi Dạ Mạc Thâm giật giật, khó khăn phát ra một chữ. “Được.”
Đạt được sự đồng ý của anh, Hàn Mộc Tử có chút hưng phấn, cảm giác chỉ còn một vài bước nữa thôi là mị sẽ biết chân tướng. “Được, vậy anh trả lời vấn đề thứ nhất, lúc đó anh đã đi đâu? Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?”
“Tiệc rượu tư nhân, thương chiến.”Thật ra ban đầu anh biết rất rõ là ai bỏ thuốc anh, chỉ là muốn kiểm tra xem anh có thật sự bị tàn phế hay không thôi. Mà người quan tâm anh có bị tàn phế hay không, trên thế giới này đoán chừng chỉ có duy nhất một người.
Câu trả lời khá ngắn gọn, Hàn Mộc Tử suy nghĩ, sau đó lại nói: “Vậy… Chuyện xảy ra như thế nào? Lúc ấy anh ở đâu?”
Dạ Mạc Thâm im lặng một lúc lâu, đột nhiên đưa tay ôm chầm lấy cô, trực tiếp nói cho cô. “Chuyện xảy ra quá đột ngột, người phụ nữ kia đột nhiên xông đến, lúc đấy anh bị bỏ thuốc, ý thức rất hỗn loan.”
Hàn Mộc Tử nghe vậy thì gật đầu: “Vậy anh còn nhớ hôm đó là ngày nào không?”
Ngày này thực sự rất quan trọng.
Người phía sau đột nhiên không đáp nữa, dùng sức ôm chặt lấy cô. “Đừng hỏi nữa, được không?”
Hàn Mộc Tử: “Tại sao?”
Cô không hỏi thì làm sao mà xác nhận được? Mặc dù đáp án trong lòng cô đã chắc đến tám, chín phần mười, nhưng cô vẫn muốn nghe anh nói câu trả lời tương xứng với lòng cô.
Nó giống như một người đột nhiên nói những điều không nên nói, sau đó lại bảo người khác không được nói những chuyện này ra. Bởi vì nói sai, cho nên đặc biệt lo lắng, cho nên phải liên tục hỏi thăm căn dặn mới có thể yên tâm.
Mặc dù cô không nói nhầm, nhưng bây giờ tâm lý của cô cũng gần như vậy. “Tại sao? Khi hỏi cái này, em không khó chịu sao?”
“Không khó chịu.” Hàn Mộc Tử lắc đầu, cô muốn biết, cô còn ước gì anh mau chóng trả lời.
Không khó chịu…
Tuy nói chỉ cần có nguyện ý ở bên cạnh anh, bất kể là lý do gì, không thích anh cũng được, chỉ cần cô đồng ý quay lại với anh là được. Thế nhưng thấy dáng vẻ không để ý đến anh của cô, trong lòng Dạ Mạc Thâm khó mà tiếp thu được.
Nhiệt tình bốc lên từ trong cơ thể lúc nãy đã phai nhạt sạch sẽ, Dạ Mạc Thâm nở một nụ cười tự giễu: “Em không khó chịu, nhưng anh không thoải mái.”
Hàn Mộc Tử: “… “Cho dù em thật sự không quan tâm, nhưng cũng đâu cần phải biểu hiện rõ ràng như vậy?”
Dạ Mạc Thâm càng nói, lực đạo trên tay càng lúc càng nặng: “Em không thể giả bộ một chút sao? Giả bộ một chút là vì em thích anh nên mới đi cùng anh, em…
Người phía sau còn chưa nói xong, Hàn Mộc Tử đột nhiên xoay người, trực tiếp đối mặt với anh. Hô hấp của hai người quyện vào với nhau, Dạ Mạc Thâm nhìn người phụ nữ đột nhiên xoay người trước mặt, mượn ánh trăng có thể nhìn rõ từng đường nét trên khuôn mặt của cô, còn cả bờ môi ẩm ướt tỏa ra vẻ mê người dưới ánh trăng.
Đôi mắt của anh trở lên sâu thẳm, từ từ áp sát. “Làm gì vậy?”
Hàn Mộc Tử đưa tay che miệng anh, vừa ngăn cản động tác của anh vừa nói: “Anh đang nghĩ gì thế? Em hỏi những vấn đề này là vì em muốn xác nhận một vài chuyện, không phải là bởi vì không quan tâm đến anh.”
Đôi môi trong lòng bàn tay mấp máy, giống như là muốn nói cái gì đó.
Hàn Mộc Tử không thu tay lại, mà là chậm rãi nói: “Nếu như em thật sự không quan tâm anh thì đã không khỏi những vấn đề này, càng sẽ không để anh dẫn ra nước ngoài, dù sao…. Em có thể cảnh báo anh, nhưng là em không có
Hô hấp của người nào đó nặng thêm mấy phần. Hàn Mộc Tử cảm nhận được rõ ràng, nhíu mày. Người này xảy ra chuyện gì vậy?
Cô ở chỗ này giải thích, anh ở bên kia sốt ruột cái “Anh có điều gì muốn nói à?”
gi?’
Hàn Mộc Tử nghi ngờ hỏi một câu, sau đó thu tay lai.
Ngay khi cô vừa thu tay về, Dạ Mạc Thâm đã vội vàng hôn lên môi cô. “Um….”
Đôi môi của cô ngay lập tức bị chặn lại, Hàn Mộc Tử kêu một tiếng, đưa tay định đẩy anh ra, thế nhưng mà hai tay cô bị Dạ Mạc Thầm bắt lấy, đè chặt lấy người cô.
Nhưng mà tay anh lại không có cử động lung tung, hôn càng lúc càng sâu, ngay lúc cô cảm thấy sắp không thể thở được nữa thì cuối cùng Dạ Mạc Thâm cũng lui ra.
Anh dựa vào trán cô thở hổn hển. “Đây là chính miệng em nói đó, đời này anh sẽ nhớ đến chết, không cho phép em được đổi ý.
Hàn Mộc Tử: “… Em vừa mới… Nói cái gì cơ?”
Dạ Mạc Thâm cười nhẹ, tiếng cười như tiếng đàn Cello chậm rãi kéo, vừa từ tính lại vừa trầm lặng khiến lòng người bị mê hoặc. “Nói em quan tâm anh.”
“Em quan tâm…”lời nói của Hàn Mộc Tử dừng lại, hình như vừa rồi đung slaf cô nói thật…
Thế nhưng lúc ấy nhìn cảm xúc của anh có vẻ là không đúng lắm, cho nên cô mới vội vàng giải thích cho anh, trong đêm tối, vẻ mặt Hàn Mặc Tử đỏ lên. “Nói tiếp đi… Tại sao không nói?”
“Anh giở trò lừa gạt, có phải là anh cố ý hay không?”Hàn Mộc Tử oán hận trừng mắt nhìn anh: “Không trả lời hẳn hol vấn đề của em, lại còn giở trò đồi bại, em mặc kệ anh.
Nói xong cô trực tiếp quay lưng lại nói: “Nếu như không trả lời hẳn hoi câu hỏi vừa rồi của em, vậy thì anh đừng nói chuyện với em nữa.”
Cái bộ giảng này đúng như cô vợ nhỏ bị chọc giận.
Lúc trước Dạ Mạc Thâm rất không thích loại phụ nữ như vầy, nhưng ây giờ đặt vào trên người Hàn Mộc Tử, anh cảm thấy rất yêu thích. “Anh sẽ nói cho em biết ngày, nhưng đây cũng là câu trả lời cuối cùng, sau khi anh trả lời… Em không được hỏi về các chi tiết khác.
Có ngày…… Chắc là có thể khẳng định được rồi nhỉ? Hàn Mộc Tử do dự một lúc lâu, cuối cùng khẽ gật “Được, vậy anh nói đi.” đầu.
Dạ Mạc Thâm ghé sát vào tai cô nói một câu, sau khi Hàn Mộc Tử nghe thấy ngày tháng mà anh nói thì hơi suy nghĩ một chút, trong đầu ầm một tiếng như bị sét đánh.
Nếu như cô nhớ không lầm thì ngày mà Dạ Mạc Thậm nói trùng đúng với ngày cô ly hôn! Mặc dù trong lòng đã xác nhận nhiều lần, nhưng hôm nay nghe thấy Dạ Mạc Thâm chính miệng nói, Hàn Mộc Tử vẫn có chút sửng sốt chưa tỉnh táo lại được.