Mục lục
Cô Vợ Đánh Tráo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bệnh viện

Thẩm Kiều xếp hàng lấy số thứ
tự, lúc đến lượt cô, sau khi nói tình
trạng của mình cho bác sĩ nghe, ánh
mắt bác sĩ nhìn cô trở nên có chút kì
lạ.

“Gần dây có phải cô rất hay

buồn ngủ phải không?”
Thẩm Kiều gật đầu

“Buổi sáng đánh răng cảm thấy

buồn nôn?”

Thẩm Kiều tiếp tục gật đầu.

“Có phải thỉnh thoảng đi tiểu
nhiều lần tiều gấp?”

Thẩm Kiều bị hỏi vấn đề này có
chút bối rối, nghĩ ngợi một chút, mới
lại tiếp tục gật đầu.

“Nhưng mà, cái này có liên quan
gì tới bệnh tình của tôi?”

Bác sĩ bất lực liếc nhìn cô, hỏi
tiếp: “Kỳ sinh lý bao lâu rồi chưa
tới?”

Nghe thấy vậy, Thẩm Kiều tính
toán một chút, “Đại khái hơn một

tháng rồi…”

Lời nói của cô chững lại, dường

như nghĩ ra gì đó, sắc mặt dân dần
thay đồi.

Bác sĩ cười cười: “Gần đây có –
quan hệ tình dục không? Tình trạng
của mình thì phải chú ý nhiều một
chút chứ, trước chưa kê thuốc vội, đi
lấy số thứ tự để kiểm tra đi.”

Thẩm Kiều như mất hồn mất vía

rời khỏi bệnh viện.

Cô không dám lấy số, mà đến
tiệm thuốc mua một que thử thai,
sau khi trở về Dạ gia thì liền nhốt

mình trong nhà tắm.

Hồi hộp chờ đợi rất lâu, lúc
Thẩm Kiều nhiều thấy dương tính

trên que thử thai, sắc mặt bị ốm vốn

không tốt của cô lại càng khó coi
hơn.

Cúi đầu nhìn cái bụng phẳng lì
của mình, trong lòng vẫn không dám
tin tưởng.

Lúc đó mọi việc đều xảy ra quá
đột ngột, cô trước giờ chưa từng trải

 

qua loại chuyện như vậy, trong lúc
hoảng loạn không có cách nào trốn
về nhà, lại bị ép gả cho người ta,
người đang tổn thương tuyệt vọng là
cô liền đem chuyện này quằng ra
sau đầu, không có thời gian để kịp
uống thuốc tránh thai khẩn cấp.

Bây giờ, trong bụng lại đột nhiên
có một sinh mạng nhỏ khác.

Không!

Thẩm Kiều vương tay che
miệng, vẫn không cách nào tin được.

Không được, cô không thể để

mình hoảng loạn.

Nói không chừng là que thử thai
không chuẩn, cô vẫn phải đến bệnh

viện kiểm tra mới được.

Nghĩ đến đây, Thầm Kiều lập tức
vứt đồ vào thùng rác, đứng dậy rời
khỏi nhà tắm.

Có lẽ là vì liên quan đến chuyện
mang thai, nên trong lòng Thẩm Kiểu
rất chột dạ, lúc ra ngoài phải kiểm tra
khắp nơi sợ Dạ Mạc Thâm sẽ đột

nhiên xuất hiện.
May mắn là Dạ Mạc Thâm cả
ngày nay vẫn chưa về.

Đến đêm, Thẩm Kiều bắt đầu lo
lắng sợ hãi, cô nhanh chóng sau khi
tắm rửa xong liền kéo vali ra cửa chờ
đợi, còn mang theo một chiếc ghế
đầu.

Lúc Dạ Mạc Thâm trở về đã nhìn
thấy cô ngồi trên ghế ngoài cồng mơ
màng ngủ gật.

Hết cách.

Bởi vì bác sĩ không có kê thuốc
cảm cho cô, mà Thầm Kiều lại thật
sự lo mình mang thai, vì vậy cả ngày

chỉ uống một ít nước nóng.

Cả người cô bị cảm lạnh, lại
không uống thuốc, cũng không nghỉ
ngơi thật tốt, cảm mạo tất nhiên sẽ

càng thêm nặng hơn.

Dạ Mạc Thâm nhìn bóng dáng
nhỏ bé đó, ánh mắt hơi sững sờ.

Cả ngày nay đều ngây ngốc ở
đây sao?

Rõ ràng không phải, cô đã thay
quần áo, hơn nữa còn sửa soạn bản
thân rất sạch sẽ, rõ ràng nhân lúc
anh không ở nhà đã vào nhà nghỉ
ngơi, sau đó trước khi anh về lại

chuyển ra cửa.

Coi như cô cũng có vài phần
thông minh biết điều.
“Cậu Dạ?” Tiêu Túc không biết .

nên làm thế nào liền nói: “ Có cần…”
“Kệ cô ấy.”
nổ,

Tiêu Túc chỉ có thể đầy Dạ Mạc
Thâm vào nhà, khi cánh cửa vang
lên, Thẩm Kiều bị dọa giật mình, sau

đó tỉnh lại.
Đầu óc nặng nề choáng váng.
Muốn ngủ quá…

Thẩm Kiểu vươn tay bóp ấn
đường, sau đó đứng dậy đi xuống

cầu thang.

Cô vào phòng bếp rót cho mình
cốc nước nóng, uống được vài ngụm
lại bắt đầu buồn nôn, cô sợ đến nỗi
nhanh chóng đặt cốc xuống rồi rời
khỏi phòng bếp.

“Ông nội luôn tin tưởng năng
lực của con, vì vậy việc này giao cho

con ông nội cũng yên tâm.”
“Vâng, ông nội.”
Lúc Thẩm Kiều bước ra khỏi nhà

bếp, tình cờ bắt gặp cuộc trò chuyện

của ông nội và Dạ Lẫm Hàn.

Hai bên ánh mắt giao nhau, sắc
mắt của ông cụ bỗng trở nên nghiêm

khắc , “Thẩm Nguyệt?”

Thẩm Kiều vô thức đứng thằng
người, sợ hãi gật đầu.

“Cô không ở trong phòng chăm
sóc Mạc Thâm, chạy xuống tầng
dưới làm gì?”

“À…“Thẩm Kiều mở đôi môi đỏ
hồng của mình, còn chưa trả lời đã
nghe thấy Dạ Lẫm Hàn nói thay cô,
“Nói đến điều này, con trước đây
nghe người làm nói, em dâu hình
như đêm qua ngủ ngoài cửa, sắc mặt
lúc này kém như vậy, có phải là bị

cảm lạnh rồi?”

“Cái gì?“ Sắc mặt lão gia tức
giận, “Ngủ ở cửa? Đây rốt cuộc là

làm sao?”

Thẩm Kiều đầu óc rối như tơ vò,
cắn chặt lấy môi mình.

Tiêu rồi.

Dạ Lẫm Hàn sao lại đem chuyện
này ra nói với ông chứ? Đến lúc đó
nếu như Dạ Mạc Thâm bị ông nội
khiển trách, anh có khi nào phân nộ
đến mức nói ra thân phận thật sự

của mình không?

Nghĩ đến điều này, Thầm Kiều
vội vàng xua tay nói, “Ông nội, không
có chuyện gì hết, con chỉ là đêm qua
mệt quá nên ngất xỉu ở cửa, không
có ai phát hiện ra, sau đó khi con tỉnh

dậy thì tự mình trở về phòng.”

Ông cụ hai đôi mắt mặc dù đã
vần đục, nhưng vẫn sắc sảo vô cùng, –
dường như có thể nhìn thấu trái tim
của người khác.

Một lúc sau, Dạ lão gia thở dài,
cảm thán: “Nhóc con, con không cần
nói thay nó, Mạc Thâm có tính cách
thế nào, ta là ông nội tất nhiên hiểu
rất rõ, để con gả qua đây, thực sự là

thiệt thòi cho con rồi.”

Thẩm Kiểu nghe thấy vậy, có
chút được sủng mà sợ ngẩng đầu lên.

Cô tưởng rằng Dạ lão gia rất

nghiêm khắc không hay nói lời dễ

nghe, không ngờ ông còn suy nghĩ
cho cô sao?

Nói xong, ông cụ cầm cây gậy
bước lên lầu, Thẩm Kiều sắc mặt hơi
thay đổi, bước nhanh lên trước:
“Ông ơi, không cần!”

 

Nghe vậy, bước chân của ông cụ
chậm lại, “Không cần? Lẽ nào con
cứ muốn ngủ ngoài trời để người làm
chê cười?”

Dạ Lẫm Hàn cũng đi theo sau,
“Đúng vậy, không nói đến việc người
làm sẽ cười chê thì em cũng không

thể cứ ngủ ở cửa, cơ thể sẽ không
chịu đựng được đâu.”

Thẩm Kiều cắn răng, lắc đầu:
“Con thật sự không sao, đêm qua –
con thật sự chỉ là vô tình ngất xỉu,
đêm nay con sẽ quay về phòng,
mong ông nội không cần lo lắng cho
mối quan hệ của hai bọn con, nếu
con đã gả đến Dạ gia rồi, thì sẽ chăm

sóc anh ấy thật tốt.“

Ông nội nghe thấy vậy thì im
lặng rất lâu, cuối cùng vẫn không nói
thêm gì, rồi quay người rời đi.

Đợi sau khi ông đi, Dạ Lẫm Hàn
bất lực nhìn cô.

“Em dâu, sao phải chịu khổ như vậy?”

Thầm Kiều liếc nhìn anh, “Em không sao.”

Nói xong liền quay người di lên tầng.

Mạc Thâm mặc dù có bệnh ở
chân, nhưng tướng mạo tuấn tú, hơn
nữa làm việc rất nhanh nhẹn, kiên
quyết, vì vậy cho dù ngồi xe lăn
nhưng vẫn khiến người ta không thể
không nề phục thủ đoạn của anh.

Nhưng bên cạnh anh trước giờ
chưa từng xuất hiện một người phụ
nữ nào, lần này ông cụ cưỡng ép sắp
xếp cho anh cuộc hôn nhân này, anh

thậm chí còn không xuất hiện, vì vậy
người làm Dạ gia đều để ý được
nhưng không dám nói , biết được mợ
Hai mới được gả vào là người không
được coi trọng,và tất nhiên cũng sẽ
không tránh khỏi việc bàn luận sau lưng.

Lúc Thẩm Kiều lên lầu, tình cờ
có mấy người giúp việc đi ngang qua.

Một trong số đó thậm chí còn vô
cùng xấu xa va mạnh vào vai cô, làm
cô phải lùi lại sau mấy bước, may
mắn bám vào được lan can nên mới

đứng vững.

“Cô…”

“Xin lỗi mợ hai nha, tôi vừa nãy
không nhìn thấy mợ, từ xa nhìn tôi
còn tưởng mợ là người hầu nào cơ,
xin lỗi nhé, có cần tôi đỡ mợ không?”

Mặc dù nói như vậy, nhưng cử
chỉ điệu bộ cao ngạo của người này
lại không có chút ý định nào muốn

đỡ cô cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK