Mục lục
Cô Vợ Đánh Tráo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1084: Tỉnh dậy

Sau khi nghe Tống An nói những lời này, Hàn Mộc Tử cảm thấy nhịp tim của mình đập nhanh hơn rất nhiều.

Bang bang bang!

Suýt nữa thì đã nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cô hé môi định nói điều gì đó nhưng Tống An đã bị trêu chọc: “Đừng cao hứng như vậy, cứ giữ tâm lý thoải mái đi. Cháu là phụ nữ mang thai, đừng để cảm xúc giao động như vậy, nên học cách kiềm chế bản thân”

“Xin lỗi” Hàn Mộc Tử cười xin lỗi, vươn tay che môi, ổn định cảm xúc rồi mới nói tiếp: “Cháu sẽ kiểm soát cảm xúc của mình. Khi tuyết ngừng rơi thì cháu sẽ nhanh chóng trở về ngay lập tức”

“Đừng gấp gáp, trước tiên phải giữ an toàn”

Tuyết ngừng rơi sau hai ngày, đường cao tốc bị tắc và đi về sẽ chậm hơn, Hàn Mộc Tử ngượng ngùng không dám thúc giục, liền ở một thành phố lân cận bốn ngày rồi mới về.

Việc đầu tiên để trở về thành phố là đến bệnh viện.

“Cháu nóng lòng quá” Tống An nhíu mày.

“Dì à, không phải cháu đã trở về an toàn sao?

Hơn nữa chúng cháu đã ngây ngốc ở đó rất lâu rồi. Mấy ngày nay dì vất vả rồi, hãy để cháu ở đây chăm sóc anh anh ấy, dì về nghỉ ngơi đi”

Tống An suy nghĩ một hồi, gật đầu rồi đưa ông cụ về.

Sau khi mọi người rời đi, phòng bệnh chỉ còn Hàn Mộc Tử đi cùng Dạ Mạc Thâm, cô nắm tay anh ấy.

“Em đã chạy thật xa để cầu bình an cho anh rồi, nếu anh có thể nghe thấy những gì em nói thì anh phải thức dậy sớm hơn, anh không thể ngủ mãi được.”

Cô khẽ thì thâm với Dạ Mạc Thâm, cô không biết anh có nghe thấy không, nhưng bây giờ xung quanh không có ai, cô chỉ muốn nói với Dạ Mạc Thâm những lời này.

“Em và con đều cần anh, vì vậy anh phải mau chóng thức dậy nhé, chúng ta đừng quan tâm những chuyện trước kia nữa.”

Sau đó, Hàn Mộc Tử nói rất nhiều với Dạ Mạc Thâm, cuối cùng ngủ gục trên cánh tay của anh, ban đêm khi Tiểu Nhan khi đi qua nhìn thấy cảnh này thì trong lòng đột nhiên vừa tức giận vừa đau lòng, Rõ ràng là người đang mang thai vậy mà nằm sấp ngủ cũng không sợ bị cảm.

Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Túc mím môi sau đó nói: “Hãy đánh thức mợ đi, ngủ thế này không tốt đâu”

“Tôi cũng nghĩ vậy” Tiểu Nhan gật đầu và đi về phía trước để đánh thức Hàn Mộc Tử.

Sau khi Hàn Mộc Tử tỉnh lại thì cô vô thức đưa tay dụi dụi mắt: “Tiểu Nhan, cô đến rồi à?”

Cũng không biết bây giờ là mấy giờ? Hàn Mộc Tử muốn xem đồng hồ, nhưng Tiểu Nhan đã đỡ cô dậy: “Sao cô không biết chăm sóc bản thân một chút nào thế? Cô ngủ quên ở đây?”

Khi cô đứng dậy, chân của Hàn Mộc Tử đã tê rần nên cô chỉ có thể ngồi trở lại.

“Sao vậy?”

Hàn Mộc Tử vẻ mặt xấu hổ: “Có lẽ là ngồi cùng một tư thế quá lâu nên chân có chút tê dại”

Nói xong tự mình vươn tay xoa đùi, Tiểu Nhan chỉ có thể vừa đỡ vừa quở trách.

Chờ đến khi kết thúc thì Tiêu Túc nói: “Chỗ này cứ giao cho tôi canh giữ đi.”

Hàn Mộc Tử nhíu mày nói: “Nhưng mà ngày hôm qua anh đã lái xe cả ngày rồi, anh đã nghỉ ngơi tốt sao?”

“Mợ đừng lo lắng, hôm nay tôi đã về ngủ bù, hiện tại tôi rất sung sức. Hơn nữa, hiện tại tình trạng của cậu Dạ đã rất ổn định, tôi sẽ tìm thời gian để nghỉ ngơi sau khi canh đêm”

Ngày hôm sau, Hàn Mộc Tử cùng Dạ Mạc Thâm bên cạnh nói rất nhiều, cuối cùng không nhịn được lại ngủ thiếp đi.

Sau đó Hàn Mộc Tử có một giấc mơ, trong giấc mơ, Dạ Mạc Thâm tỉnh dậy nhưng mà anh đã quên hết mọi chuyện. Sau đó anh không nhận ra Đậu nhỏ, thậm chí không thừa nhận đứa trẻ trong bụng Hàn Mộc Tử là của anh, sau đó anh lạnh lùng nói với cô đừng tưởng rằng cô bịa ra những lời nói dối này có thể lừa dối anh, sao anh có thể bị một người phụ nữ như cô hấp dẫn?

Sau đó anh tàn nhẫn mà đẩy Hàn Mộc Tử ra, Hàn Mộc Tử nhất thời không vững mà lăn xuống cầu thang.

Hàn Mộc Tử hoảng sợ trực tiếp tỉnh lại, trong lòng giật mình đổ mồ hôi lạnh, việc đầu tiên khi tỉnh lại chính là đưa tay sờ bụng.

Không đau bụng cũng không có chuyện gì xảy ra, cho nên Hàn Mộc Tử từ từ bình tĩnh lại.

Nhưng Dạ Mạc Thâm vẫn bình yên nằm trên giường bệnh, nước da của anh có vẻ tốt hơn ngày hôm qua một chút.

Đó chỉ là một giấc mơ, đúng là sợ chuyện gì đâu không.

Hàn Mộc Tử đưa tay vuốt mồ hôi mịn trên trán, nhịp tim vẫn đập nhanh chỉ có thể hít thở sâu để bình tĩnh lại cảm xúc.

Sau khi ổn định lại cảm xúc thì Hàn Mộc Tử lại nắm tay Dạ Mạc Thâm.

Lòng bàn tay cô đẫm mồ hôi vì căng thẳng, nhưng lòng bàn tay của Dạ Mạc Thâm khô và ấm, hoàn toàn khác với cô.

“Em đã gặp một cơn ác mộng, nó khiến em rất sợ hãi. Em biết rằng cảnh trong mơ không thể xảy ra và anh sẽ không thể không cần em nữa, vì vậy… anh có thể mau chóng tỉnh lại không?”

“Mọi người đều lo lắng cho anh, bác sĩ nói anh có thể thức dậy trong thời gian ngắn, hoặc anh có thể sẽ không thức dậy trong một thời gian dài. Em cho anh biết Dạ Mạc Thâm, trước đây em đã phải chịu đựng rất nhiều, nên em cũng không muốn phải bảo vệ một người sống đời sống thực vật đến hết nửa đời sau…nếu… nếu… anh thực sự trở thành người thực vật… “

Nói xong, Hàn Mộc Tử cụp mắt xuống, hai tròng mắt rõ ràng đã bị thấm nước, trước mắt còn có hơi nước nhìn cảnh tượng trước mắt cũng không rõ ràng.

Đôi môi hồng khẽ hé mở.

“Em sẽ thật sự không cần anh nữa…”

Cô vừa nói xong thì Hàn Mộc Tử cảm giác được đầu ngón tay của Dạ Mạc Thâm dường như vừa động, cô như bị sét đánh mà hóa đá ở chỗ, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn lòng bàn tay rộng lớn của Dạ Mạc Thâm, trái tim co rút kinh khủng. .

Có phải là ảo giác của cô không? Sao cô lại cảm giác được lòng bàn tay của Dạ Mạc Thâm vừa cử động…

Lúc này, một giọng nói trầm thấp quen thuộc nhưng hơi yếu ớt cất lên.

“Em dám không cần anh thử xeml”

“Đừng khóc, làm sao anh có thể bỏ lại em chứ”

Chắc là nằm lâu rồi nên giọng khàn khàn, Hàn Mộc Tử xúc động muốn ôm anh khóc một hồi, nghe giọng cậu thế này đành phải thả anh ra lau nước mắt.

“Để em rót cho anh một cốc nước”

Sau đó, cô rót cho Dạ Mạc Thâm một ít nước, nhưng mà cô chợt nhớ ra điều gì đó: “Không, em phải nhờ bác sĩ khám cho anh trước, nếu không có việc gì thì em sẽ cho anh uống nước.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK