Chương 406
Núi băng tan chảy
Nhà họ Hàn
Hàn Mộc Tử trở về, đúng lúc gặp được Hàn Thanh muốn ra ngoài.
“Anh còn tưởng em sẽ ở công ty cả ngày. Giọng Hàn Thanh lạnh lùng, ánh mắt nhìn cô cũng không vui. Hàn Mộc Tử sửng sốt, sau đó tiến lên cười nói: “Sao anh biết chứ? Em đã hứa với anh sẽ ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ rồi mà, sao không nghe lời cho được? Vừa rồi chỉ là đúng lúc em định về thì có một khách hàng tới nên em ở lại nói chuyện thôi, giờ nói chuyện xong rồi nên về nhà.
“Nếu đàm phán không xong thì sao?”
Hàn Mộc Tử: “Anh?”
Hàn Thanh nhận ra mình có chút nghiêm túc, chỉ có thể dựa tay xoa chân mày đang đau đớn của mình: “Em đó, cũng đã làm mẹ trẻ con rồi, đừng để anh lo lắng nữa.”
Động tác của anh ta khiến Hàn Mộc Tử trong nháy mắt cảm thấy anh cô cũng sẽ rất mệt. Trước kia anh ta luôn lặng lẽ gánh vác tất cả, vì cô mà làm bất kể việc gì.
Nhưng bây giờ Hàn Mộc Tử lại đột nhiên phát hiện, Hàn Thanh là anh cô, anh ta đã lớn như vậy, nhưng vẫn chưa… Nghĩ tới đây, Hàn Mộc Tử rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Em biết anh vì tìm tung tích của em mà tốn rất nhiều công sức, anh cũng muốn bù đắp lại những năm em chịu uất ức. Nhưng mà năm năm qua, anh làm cho em nhiều như vậy, đã đủ rồi. Sau này, có phải anh nên suy nghĩ cho bản thân không?”
Nghe vậy, Hàn Thanh kinh ngạc: “Mộc Tú?”
“Anh cũng cần một người chăm sóc, không thể chỉ vì em mà tốn thời gian. Anh có để ý ai không?”
Lúc này Hàn Thanh mới nhận ra Hàn Mộc
Tử đang muốn làm mai cho mình, nhưng anh ta làm gì có lòng đó chứ? Anh ta cau mày lại: “Chuyện này, trước tiên đừng có gấp, công ty anh còn có chuyện, em nghỉ ngơi trước đi.”
Nói xong, Hàn Thanh rời đi, Hàn Mộc Tử đứng yên nhìn bóng lưng anh ta.
Nghĩ đến tấm lòng Tiểu Nhan dành cho Hàn Thanh, bỗng nhiên cô cười lên. Thật ra … Tính cách tinh quái của Tiểu Nhan rất xứng với người anh trai này của cô, chỉ có điều, hai người này… Hình như từ khi cô quay lại đến nay rất ít khi ở chung với nhau.
Phải làm sao đây?
Đột nhiên Hàn Mộc Tử thay Hàn Thanh lo lắng chuyện nửa đời sau của anh ta.
Đi lên lầu, Đậu nhỏ lập tức chạy tới ôm cô: “Mẹ, hôm nay mẹ không đi làm sao?”
Hàn Mộc Tử nhìn Đậu nhỏ trong lòng mình, gật đầu: “Ừ, hôm nay có thể ở nhà với con.”
“Wow, vậy mẹ, chúng ta có thể chơi trò chơi không?”
Đậu nhỏ nói xong lại nhìn thấy băng gạc trên tay Hàn Mộc Tử, vẻ mặt lập tức ỉu xìu, “Thôi đi, tay mẹ bị thương, hôm nay để con đọc truyện cho mẹ nghe đi.”
Tay Hàn Mộc Tử bị thương, chỉ có thể dùng cánh tay ôm cơ thể nho nhỏ của Đậu nhỏ: “Cục cưng nhà chúng ta muốn thế nào cũng được.”
Vì vậy, Đậu nhỏ đi tìm một cuốn sách kể chuyện Hàn Mộc Tử mua, mở ra một trang, đọc cho Hàn Mặc Tử nghe, Hàn Mộc Tử ngồi yên lắng nghe.
Nghe một hồi, suy nghĩ của cô trôi dạt đến phương xa.
Một lúc lâu, cô nghe được tiếng Đậu nhỏ kêu mình.
“Mẹ, mẹ?”
Hàn Mộc Tử tỉnh táo lại, nhìn Đậu nhỏ trong lòng.
“Mẹ”
Đậu nhỏ ngước mặt lên nhìn cô, gương mặt cậu còn nhỏ hơn bàn tay cô: “Mẹ không vui sao?”
Cô không vui sao? Một lúc lâu sau Hàn
Mộc Tử mới phản ứng được, mỉm cười lắc đầu.
“Không đâu.”
“Thật ạ?”
Đậu nhỏ để quyển sách trên tay xuống, đứng dậy ôm mặt Hàn Mộc Tử”
“Nếu mẹ không vui nhất định phải nói cho con biết nha.”
“Được.”
Hàn Mộc Tử nhìn gương mặt vô cùng giống gương mặt người nào đó, suy nghĩ một chút, cúi xuống ôm cậu: “Mẹ sẽ nói với Đậu nhỏ.”
Vết thương của Hàn Mộc Tử nói nghiêm trọng thì cũng không phải nghiêm trọng, ở nhà chăm sóc mấy ngày, cuối cùng cũng khá lên, vết thương đã kết vảy, cũng có thể xuống → nước, có điều còn phải bôi thuốc, hơn nữa cũng không thể nhúng nước quá lâu, tránh để lại sẹo.
Sau khi vết thương lành lại, cô quay lại làm việc, mà sau khi Lâm Tinh Hoả gửi bản hiệu đính đi, đối phương vô cùng hài lòng.
Sau khi kí hợp đồng, Hàn Mộc Tử để Tiểu Nhan cầm đi công chứng.
Đồng thời, Lâm Thanh Thanh cũng hỏi cô bản phác thảo thế nào, bởi vì đã hứa sẽ thay cô ấy thiết kế, nên Hàn Mộc Tử áy náy nói với cô ấy, gần đây tay cô bị thương, mấy ngày tới sẽ hoàn thành tác phẩm cho cô ấy.
Lâm Thanh Thanh gửi tin nhắn Facebook: “Sau này chúng ta còn gặp nữa mà, đúng lúc tôi có chút cảm hứng, hay hôm nay chúng ta tới nhà hàng ngày trước đi?”
Tới nhà hàng ngày trước? Dù sao cũng gần, Hàn Mộc Tử không chút nghĩ ngợi mà đồng ý ngay.
Lâm Thanh Thanh thấy Hàn Mộc Tử đồng ý, ngay lập tức vào vòng bạn bè gửi tin nhắn cho Dạ Mạc Thâm.
Lâm Thanh Thanh: “Hôm nay anh Dạ có rảnh không? Em muốn mời anh ăn bữa cơm, thuận tiện mời nhà thiết kế kia luôn, không phải anh muốn tìm cô ấy thiết kế sao? Em có việc tìm cô ấy thương lượng, có muốn đi cùng không?”
Tin nhắn gửi đi, Lâm Thanh Thanh ôm điện thoại, mặt có chút nóng lên
Cô ấy đã cố hết sức để gửi tin nhắn này, liếc qua cũng biết cô ấy cố ý hẹn anh, nhưng mà… Cô ấy cảm thấy mình có lý do.
Hơn nữa, nếu cô ấy đã quyết định biến anh trở thành người đàn ông của mình, chủ động theo đuổi, không thể để mất thời cơ.
Dạ Mạc Thâm thấy cô gái kia gửi tin nhắn tới còn nhíu mày, sao người phụ nữ kia phiền thế chứ?
Nhưng sau khi nhìn thấy tin nhắn, đáy mắt đen thẫm của Dạ Mạc Thâm lại đen thêm mấy phần, anh cầm điện thoại lên. Muốn hẹn người phụ nữ kia, anh có thể tự hen.
Nhưng mà,
Dạ Mạc Thâm cong môi thấp giọng cười một tiếng, sau đó gửi đi một chữ “được”.
Trái lại anh muốn xem xem, người phụ nữ kia có thể bình tĩnh tới khi nào?
Anh không tin, năm năm không gặp, lúc cô thấy anh có thể bình tĩnh như vậy.
Nhà hàng Đức Bảo.
Lâm Thanh Thanh ngồi ở một chỗ chờ, tâm trạng nhảy nhót như chim nhỏ, trước khi tới đây, suýt nữa cô ấy đã mặc giống như con bướm hoa.
Sau khi thấy Dạ Mạc Thâm đồng ý, cô ấy hưng phấn muốn nhảy lên.
Sau đó lập tức cảm thấy có hy vọng theo đuổi được Dạ Mạc Thâm, cho nên lúc trang điểm, thay đồ cũng tốn rất nhiều thời gian.
Rốt cuộc bây giờ có thể ngồi ở nhà hàng ngày, đợi nam thần của mình tới.
Thậm chí Lâm Thanh Thanh bắt đầu ảo tưởng, tương lai sẽ có một ngày, Dạ Mạc Thâm sẽ bị mình cảm hoá, sau đó núi băng sẽ biến thành quả cầu lửa, sưởi ấm cho mình.
“Cô Lâm.”
Một giọng nữ từ phía sau truyền tới, Lâm Thanh Thanh quay đầu lại, phát hiện là Hàn Mộc Tử tới.
“Shelly, cô tới đây đi, nhanh ngồi đi.”
Hàn Mộc Tử khẽ mỉm cười, lúc định ngồi xuống đối diện Lâm Thanh Thanh, Lâm Thanh Thanh lại đột nhiên kéo cổ tay cô, bộ dạng rất thân thiết, kéo cô ngồi cạnh cô ấy.
Hàn Mộc Tử: “?”
Có chuyện gì thế? Nói chuyện không phải ngồi đối diện sẽ dễ nói hơn sao?
Tại sao đột nhiên muốn ngồi bên cạnh?
“Cô ngồi cùng tôi là được rồi, lát nữa còn có người tới.”
Hàn Mộc Tử vừa nghe, sắc mặt nháy mắt trở nên mất tự nhiên. Nhưng không đợi cô hỏi, Lâm Thanh Thanh đã thẹn thùng che miệng nhỏ giọng cười nói: “Là người hôm trước cô đã gặp, Dạ Mạc Thâm.