Chương 329: Liên quan đến bí mật của cô ấy.
“Phiền dì thêm chút nữa, chiếc xe đó ngoài đẹp ra thì còn có những đặc điểm nào khác không ạ? Ví dụ như … biển số xe hoặc cái gif đó…”
-Mặc dù không còn hi vọng vào trí nhớ của bà cụ trước mặt, nhưng Dạ Lẫm Hàn vẫn cố gắng hỏi thêm chút thông tin.
Anh vẫn hy vọng có thể sẽ có thêm manh mối.
„Người phụ nữ nhìn kỹ anh ta, đột nhiên cười nói: “Sao cậu lại hỏi nhiều như vậy? Tôi thấy cái cô kia là tự mình bước lên xe đấy! Cậu muốn làm gì sao?”
Tự mình lên xe? Dạ Lẫm Hàn ngừng một lát, đó chắc hẳn là người mà Thẩm Kiều quen biết.
Chỉ là … trong số những người mà cô ấy quen biết còn có ai nữa?
“Cảm ơn dì, tôi là bạn của cô ấy.
Tất cả chúng tôi đều lo lắng khi đột nhiên không liên lạc được với cô ấy.
Chúng tôi đã tìm kiếm xung quanh khu vực này rất lâu rồi.”
“Hóa ra là thế này … Tôi không nhớ rõ biển số xe, nhưng mà tôi nhớ rõ rằng nó là một chiếc xe màu đen…
Dạ Lẫm Hàn trong lòng khẽ thở dài một tiếng, thật sự không nên hy vọng vào bà lão trước mặt, ở Bắc Thành này, số chiếc xe màu đen nhiều vô số kể.
“Cảm ơn, tôi đi đây.”
Anh phải gọi điện thoại nói cho Tiểu Nhan biết chuyện này, nhân tiện hỏi xem cô ấy còn quen người nào khác hay không, để anh lần ra manh mối trong số đó.
Tiểu Nhan sau khi nghe được tin này cảm thấy nhẹ nhõm một chút, nhưng lập tức trở nên khó hiểu: “Chiếc xe màu đen? Phó chủ tịch Hàn, anh có chắc chắn là cô ấy đã tự nguyện lên xe không?”
“Không chắc lắm.” -Dạ Lẫm Hàn lạnh lùng nói: “Nếu lời nói của bà lão là đúng, chỉ cần dì ấy không có nhìn nhầm người, Thẩm Kiều hẳn là không bị người xấu ép lên xe.”
Nghe vậy, Tiểu Nhan im lặng một hồi, mới gật đầu đồng ý: “Nói như vậy cũng đúng, nếu cô ấy bị ép lên xe nhất định sẽ giãy giụa, nhưng mà bà lão nói là tự mình lên xe, như vaay tình hình hiện tại sẽ không có nguy hiểm lắm. Nhưng tôi vẫn không lo lắng khi chúng ta không tìm thấy cô ấy. Lúc trước trông cô ấy có vẻ hơi đáng sợ, Phó chủ tịch, làm ơn, tôi muốn thấy cô ấy bình an vô sự. “
“Hôm nay cô cứ về trước di. Tôi sẽ tiếp tục cử người đi tìm. Nếu có tin tức tôi sẽ báo ngay cho cô.”
“Vậy… được rồi.”
Sau khi Tiểu Nhan đặt điện thoại di động xuống, cô vẫn chưa yên tâm, gọi thêm một cuộc điện thoại cho Thẩm Kiều, nhưng lại phát hiện điện thoại bên kia không liên lạc được.
Trong lúc tuyệt vọng, cô đành phải gửi một tin nhắn cho Thẩm Kiều, nếu cô vẫn đang ồn thì nhất định phải liên lạc với cô ấy ngay. Sau đó mới điện thoại và trở về nhà.
* Thẩm Kiều dựa người vào trên ghế sô pha mềm mại, người làm bưng tới một chén trà nóng đưa cho cô: “Cô chủ, mời cô uống một chén trà nóng.”
Thẩm Kiều tựa hồ không muốn động đậy, cafng không muốn vương tay ra đón lấy chén trà, nhưng vẫn lịch sự lắc đầu với người giúp việc, sau đó nhẹ giọng nói: “Cám ơn, tôi không cần.”
Người hầu ở trong lòng ngần ra, sau đó bưng trà đi ra ngoài, vừa đúng lúc đó gặp Tổ Cửu đang định bước tới, Tô Cửu nhìn thấy chén đầy trà liền nở nụ cười: “Cô ấy không muốn uống sao?”
Người hầu gật đầu: “Cô chủ hình như tâm trạng không tốt lắm, cho nên…”
“Ra vậy, cô nhanh đi trước đỉ”- Tô Cửu cười ra hiệu cô người hầu có thể rời đi trước, người hầu thở phào nhẹ nhõm rồi vội vàng rời đi, cô thật sự sợ Tô Cửu sẽ để cô tiếp tục lấy lòng Thẩm Kiều, mặc dù cô ấy trông vô hại và lịch sự, nhưng cô ấy vẫn không thể đối phó với loại cảm xúc u buồn này của Thẩm Kiều.
Tô Cửu bước vào đi đến ngay trước mặt Thẩm Kiều, thấy tâm trạng cô vẫn trầm mặc như lúc mới tới, cô không khỏi nở nụ cười trên mặt: “Có chuyện gì mà khiến cô Kiều chán nản như vậy?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Thẩm Kiều ngầng đầu nhìn Tô Cửu.
“Tôi không sao.”
Lúc Tiểu Nhan đang di gọi điện, tâm trí cô mơ mơ màng màng đứng dậy muốn rời đi, sau đó cũng không biết đi được bao lâu thì cô mới nhận ra mình đã đi đến lề của con đường chính, nhìn thấy những làn xa đầy đường, cô đã thật sự có ý nghĩ tìm đến cái chết.
Vừa nhớ tới suy nghĩ vừa nãy của mình, Thẩm kiểu bật dậy, sợ đeén ngây ngốc.
Cô ấy còn đang mang thai, cho dù không nghĩ đến bản thân mình thì cũng phải nghĩ đến đứa bé.
Vì vậy cô không nhúc nhích, ngồi xổm ở bên đường quan sát xe cộ đông nghịt.
Sau đó, một chiếc xe dừng lại trước mặt cô, cánh cửa mở ra.
Thẩm Kiều vừa ngẩng đầu, một đôi mắt trầm tĩnh của Hàn Thanh liền đập vào mắt cô.
“Cô Kiều, sao cô lại ở đây thế này?”
Khi ngầng đầu lên, Tô Cửu bị hai mắt đỏ bừng cùng nước mắt trên mặt làm cho hoảng sợ, coo ngây người một hồi lâu, miệng cứng ngắc cả nửa ngày không nói được lời nào.
Hàn Thanh nhìn nàng với ánh mắt phức tạp, hai người nhìn nhau, một lát sau … Hàn Thanh đưa tay cho cô.
“Mặc kệ lý do là gì, đừng ngồi đây mà khóc, cô đứng dậy di.”
Lời nói của anh có trọng lượng như một người anh nghiêm khắc, ánh mắt quan tâm khiến Thẩm Kiều cảm thấy ấm áp, cô khẽ cắn môi dưới, không đứng dậy ngay mà lại rũ mắt xuống.
“Ngầng đầu lên.” – Thẩm Kiều không biết vừa mới cúi ddược nửa đầu đã bị Hàn Thanh đột nhiên mắng.
Thẩm Kiều sửng sốt, sau đó ngây người nhìn lên.
“Cô không nghe thấy tôi nói gì sao? Đứng dậy di.”
Thẩm Kiều: “…”
Cô cắn môi dưới, không nhịn được nói: “Anh Hàn, tuy rằng tôi và Hàn Tuyết U là bạn tốt, nhưng …
không có nghĩa là anh có thề tùy tiện lo chuyện của tôi, tôi nói có đúng không?”
Hôm nay tâm tình cô thực sự không tốt, cộng thêm … cô cảm thấy mình và Hàn Tuyết U đã không còn là chị em tốt nữa.
Sau này sẽ ít gặp Hàn Thanh hơn, vốn dĩ cô ấy cùng Hàn Thanh muốn đối xử nhã nhặn với nhau, dù sao chuyện giữa cô ấy và Hàn Tuyết U cũng là chuyện riêng của hai bọn họ, không nên trách cứ trên đầu người khác.
Nhưng nếu Hàn Thanh muốn lo chuyện của nàng, nàng nhất định phải nói chuyện này.
Nghe vậy, Hàn Thanh nhíu mày: “Cô nói cái gì cơ?”
Thẩm Kiều cắn chặt môi dưới quay mặt đi, không thèm nhìn về phía bên này nữa.
Trong một giây tiếp theo, Hàn Thanh đột nhiên vươn tay ôm vai nâng cô lên, động tác vô cùng dứt khoát không khỏi làm Thẩm Kiều sửng sốt một hồi.
“Cô cho rằng tôi rảnh rỗi muốn lo chuyện bao đồng của cô sao? Là bởi vì cô ngồi ở đây ảnh hưởng quá lớn đến hình tượng, còn làm cản đường của người khác.”
Giọng điệu của Hàn Thanh vô cùng lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại giống như đang siết chặt cô.
Không ngờ … ngay cả dáng vẻ tức giận của anh ấy cũng có thể giống nhau đến vậy.
Đây là … Người em gái mà anh đã tìm kiếm trong hơn 20 năm sao?
Chết tiệt, tại sao lúc trước anh ta không phát hiện ra, làm sao ban đầu những người đó lại tìm được Hàn Tuyết U? Có phải cô ấy biết được bí mật về Thầm Kiều rồi sau đó đánh cắp cơ hội không?
Nhưng … tại sao Thẩm Kiều lại không biết một thứ mà những người khác đều biết?
ÀI.
Nghĩ đến đây, Hàn Thanh thật sự không thề hiểu được, bất giác thở dài một tiếng.
“Trước tiên chúng ta rời khỏi đây, bộ dạng của cô hiện tại quá xấu hổ.”
Thẩm Kiều sửng sốt, cô đương nhiên biết vẻ ngoài của mình lúc này có bao nhiêu tiều tụy, chật vật, thế nhưng hiện tại tâm tình của cô không tốt nên cũng không thèm quan tâm đến vẻ bề ngoài của mình.
“Các anh đi trước đi.”
“Tô Cửu, đưa cô ấy lên xe.”
~Hàn Thanh lạnh lùng ra lệnh.
Tô Cửu không khỏi nở nụ cười, sau đó đi về phía Thẩm Kiểu, trìu mến nắm lấy tay cô:“Cô Kiều, người ở đây thật sự rất nguy hiểm. Tôi không nghĩ hiện tại cô có người bạn nào ở bên cạnh, vậy nên trước tiên hãy đi theo chúng tôi rời khỏi chỗ này đã!”
Sau đó Tô Cửu kéo cô lên xe, tuy rằng hành động có vẻ lịch sự nhưng thái độ vẫn rất cứng rắn.