Chương 969
“Thì ra là thế.”
Tiểu Nhan bừng tỉnh đại ngộ, sau đó cô ấy nở một nụ cười ngọt ngào nói với Tiêu Túc: “Cái người trợ lý anh rất danh xứng với chúc, biết thay cậu Dạ với mợ chủ suy nghĩ, cậu Dạ mà biết chắc chắn sẽ rất vui mừng, đến lúc đó sẽ cho anh thêm tiền thưởng cuối năm.”
Tiền thưởng cuối năm….
Tiêu Túc nhàn nhạt cười, phụ họa nói: “Khả năng là vậy, làm phiền cô nói vài lời tốt về tôi trước mặt mợ chủ.”
“Ai da, chẳng lẽ anh xum xoe như thế chính là vì cái này?” Tiểu Nhan giống như là phát hiện ra cái gì đó: “Nhưng mà không phải vừa mới hết năm sao?”
“Cậu Dạ bị mất trí nhớ, vẫn chưa phát tiền lương năm nay cho tôi.”
“Tôi biết rồi!” Tiểu Nhan ra sức gật đầu: “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ nói nhiều lời tót về anh trước mặt Mộc Tử, sau đó để Mộc Tử đi thỏi gió bên gối cậu Da!”
Ánh mắt Tiêu Túc trở nên hiền lành nhìn chằm chằm vào cô ấy, sau đó lại nhìn chiếc áo khoác kia.
“Cho nên cô có thể mặc áo khoác vào.”
Vốn dĩ cô ấy còn muốn trả lại cho cậu ta, thế ung lại Tiêu Túc đang muốn tìm cô nhờ cô giúp đỡ, nói vài lời tốt thôi cũng không phải chuyện gì tốn nhiều sức lực, nếu cô ấy mà không chấp nhận, sợ rằng cậu ta sẽ cảm thấy cô ấy không muốn giúp cậu ta.
Nghĩ như vậy, Tiểu Nhan cũng yên tâm mặc áo khoác vào.
Sau đó còn vô vỗ bả vai Tiêu Túc: “Được, anh yên tâm đi! Tôi nhất định sẽ nói tốt giúp anh.”
Kiệt Sâm đứng bên cạnh: “…”
Sau khi nghe xong cuộc nói chuyện của hai người, khóe miệng Kiệt Sâm không nhịn được giật giật.
Còn có thao tác như vầy nữa? đây là lần đầu tiên Kiệt Sâm gặp người theo đuổi con ái như vầy, dù sao anh ấy với Tiêu Túc cũng thuộc dạng quen biết đã lâu, cho nên sau khi Tiểu Nhan đi xong, Kiệt Sâm không nhịn được nhích tới, sau đó khẽ nói: “Đừng trách người anh em tôi không nhắc nhở cậu, cậu theo đuổi con gái như vậy thì không bao giờ theo đuổi được đâu.”
Tiêu Túc: “…”
Kiệt Sâm: “Vừa rồi tôi có quan sát, mấy người là tình tay ba à?”
Mí mắt Tiêu Túc nhảy một cái, sau đó nheo mắt nhìn Kiệt Sâm.
“Cậu thích cô ấy, cô ấy thích anh ta?”
“Câm mồm, không liên quan gì đến anh.” Tiêu Túc nói một câu.
Nhìn thấy bộ dạng này của anh ta, Kiệt Sâm lập tức cười rộ lên: “Lúc đầu tôi cho là chỉ có Mạc Thâm bị phụ nữ ăn sát xao như vậy, không ngờ người trợ lý như cậu cùng giống như cậu ta, chẳng lẽ cái này chính là vật họp theo loài, người chia theo nhóm? Được rồi được rồi, tôi chỉ trêu cậu chút thôi mà, nhưng mà đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, cách theo đuổi phụ nữ không phải như vậy, hơn nữa đối phương lại không có chút tình cảm gì với cậu, nếu như cậu không biểu hiện tình cảm của mình thì sớm muộn gì đối phương cũng sẽ bị người khác cướp đi.
Tiêu Túc nhíu mày, đột nhiên nghe thấy Tiểu Nhan quay đầu lại hỏi: “Hai người đang nói gì vậy?”
Bởi vì giọng nói của Kiệt Sâm rất nhỏ, cho nên Tiểu Nhan đứng ở xa chỉ biết là bọn họ thì thầm, căn bản không nghe rõ nội dung, nhưng Tiêu Túc lại giống như bị dẫm lên cái đuôi, vội vàng mở miệng giải thích: “Không có gì, chỉ thảo luận lung tung thôi.”
Kiệt Sâm lại xấu xa cười nói: “Đang trao đổi một chút tình cảm tâm đắc với người anh em của tôi, hỏi cậu ta xem làm sao để theo đuổi con gái.”
Tiêu Túc: “…”
Tiểu Nhan nghi ngờ nhìn Tiêu Túc một cái, cái bộ dạng ngốc nghếch này của cậu ta còn biết theo đuổi con gái?
Nhưng mà cô ấy không tiếp tục nhiều lời nữa, lặng lẽ nhìn Hàn Thanh vẫn luôn im lặng không nói.
“Là không dám nói, hay không muốn nói?”
Sau khi hai người rời đi xong, trong sân chỉ còn lại Hàn Mộc Tử và Dạ Mạc Thâm.
Dạ Mạc Thâm chậm chạp không có lên tiếng nói chuyện với cô, chỉ là vẻ mặt mang theo đau đớn nhìn cô, ánh mắt cũng rất là bối rối, Hàn Mộc Tử nhìn bộ dạng này của anh, lại nghĩ đến những lời Tiêu Túc nói với mình.
Ý nghĩ vừa động, cô chậm rãi bước chân đến trước mặt Dạ Mạc Thâm: “Em biết anh muốn nhanh chóng khôi phục trí nhớ, nhưng không phải bác sĩ đã nói rồi sao? Chuyện này không phải muốn nhanh là được, cũng không thể đối chứng trị liệu, chỉ có thể nhìn bệnh nhân. Anh vội vàng như vậy, còn không chú ý đến bản thân mình, em có thể hiểu và tôn trọng ý nghĩ của anh, thế nhưng anh có từng nghĩ tới, nếu không may anh xảy ra chuyện, ông ngoại anh phải làm sao? Đậu Nhỏ phải làm sao? Em và đứa con trong bụng phải làm sao?”
Thật ra Hàn Mộc Tử rất là bình tĩnh, lúc nói ra những lời này cũng không phải là quá kích động.
Bởi vì trước khi tới, cô đã chuẩn bị xong tâm lý.
Cho nên cho dù cô có nhìn thấy Dạ Mạc Thâm làm cái gì thì cô cũng sẽ không tức giận.
Nhiều ngày không nhìn thấy anh, cho nên Hàn Mộc Tử căn bnar không nghĩ đến thời gian chưa được một tuần mà cả người Dạ Mạc Thâm lại gầy đi nhiều như vậy, sắc mặt vô cùng không tốt.
Nếu như không biết gần đây anh làm cái gì, thì Hàn Mộc Tử đã cho rằng anh sinh bệnh.
Bây giờ thấy anh như vậy, sự oán giận đọng nén trong nhiều ngày đã tiêu tan hết, chỉ còn lại sự đau lòng vô tận.
Cuối cùng cũng đã đi đến trước mặt anh Hàn Mộc Tử cắn môi dưới: “Cơ thể anh mới khôi phục chưa được bao lâu, bây giờ anh lại giày vò mình thành bộ dạng như vậy, anh chê mạng mình quá dài sao?”
Dạ Mạc Thâm: “…”
Anh không mới một lời nhìn chằm chăm người trước mặt, trong đôi mắt màu mực hiện lên sự nhớ nhung sâu sắc, Dạ Mạc Thâm không ngờ cô sẽ đột nhiên xuất hiện ở đây.
Anh cho là ít nhất cô biết, nhưng hôm nay anh có thể hoàn thành lần trị liệu cuối cùng.
Ngày mai gặp mặt cũng không muộn.
Khôn rằng…
“Anh vẫn không nói gì sao? Có phải muốn tiếp tục ở lại đây? Anh muốn môi phỏng lại hiện trường để khôi phục trí nhớ, quá khứ…. Thật sự quan trọng như vậy sao? Vậy để em cùng anh xuống”
Nói xong, Hàn Mộc Tử cúi người xuống, chuẩn bị cởi giày xuống nước”
Dạ Mạc Thâm vẫn luôn không nhúc nhích, sau khi nhìn thấy động tác của cô thì hoảng hồn, nắm chặt lấy bàn tay trắng nõn của cô, kéo cô vòa trong ngực.
“Đừng xúc động!”
Hàn Mộc Tử giãy dụa, nhưng lại bị cánh tay của anh ôm chặt trong ngực, không thể động đậy.
“Anh thả em ra, ai xúc động? Người xúc động chẳng lẽ không phải là anh sao?” Hàn Mộc Tử lập tức bộc phát, giấy dụa, đập lên lồng ngực của Dạ Mạc Thâm: “Anh xúc động như vậy, một câu cũng không thèm thương lượng với em, mình muốn gì thì liền làm nấy, hoàn toàn không thèm để ý đến ý nghĩ của em, với cái loại tính cách như anh, tại sao em phải lo lắng sợ hãi cho loại người như anh?Anh quá đáng, thật quá đáng.”
Nói tới đây, nước mắt cô rơi xuống.
Từng giọt từng giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay của Dạ Mạc Thâm.
So sánh với mùa đông giá rét, giọt nước mắt này rơi trên tay Dạ Mạc Thâm giống như là bị lửa đốt, giống như làm bỏng tay Dạ Mạc Thâm.
“Thật xin lỗi…”
Thấy nước mắt của cô, trái tim Dạ Mạc Thâm hoảng sợ đến không còn hình dáng, bỗng nhiên rất hối hận về hành động mấy ngày nay của mình.
Anh thực sự muốn khôi phục lại trí nhớ, nhưng lại không muốn để lộ sự khó xử của mình trước mặt cô, mục đích chính là vì không muốn cô lo lắng, thế nhưng làm như vậy… Tại sao lại khiến cô ấy lo lắng hơn? Lo lắng thì không nói, bây giờ còn rất đau lòng.