Chương 1030: Đợi con tìm được người thích hợp
“Con vẫn còn rất trẻ mà? Hơn nữa, hiện nay việc kết hôn muộn rất phổ biến, mà cũng đâu phải càng kết hôn sớm càng tốt đâu.”
Đối với Tiểu Nhan mà nói, cô ấy không theo đuổi việc kết hôn cho lắm, trừ phi ở bên người cô ấy thích.
Nếu không, cô ấy thà không có còn tốt hơn.
Người còn sống, vốn dĩ đã có rất nhiều ân oán phải gánh chịu, không cần phải ngay cả chuyện chung thân đại sự cũng phải tạm bợ, mà đó là chuyện của một đời người.
Cho nên sau khi Tiểu Nhan thích Hàn Thanh, vấn luôn không từ bỏ, hy vọng có thể làm lung lay cây sắt đó.
Ai biết được…
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan bất ngờ lắc đầu.
Sao cô lại vô tình nghĩ đến người đó chứ.
Dừng lại, dừng lại!
Chu Tiểu Nhan, sau này mày không được nghĩ đến Hàn Thanh nữa, người đàn ông đó chỉ là khách qua đường trong cuộc đời mày, đời này hai người đã được định là không bao giờ gặp nhau.
Điều mà mày phải làm sau này chính là quên đi anh ta.
Sau đó lại tìm một người khác để thích, thế là xong. “Cho dù không cưới sớm thì cũng không được cưới quá trễ, trễ thêm mấy năm, con muốn yêu đương sao? Yêu đương thì cũng cần có thời gian đúng không? Rồi chuẩn bị sính lễ, rồi chuyện con cái, đến lúc con lại thành một phụ nữ mang thai lớn tuổi, phụ nữ lớn tuổi mang thai rất nguy hiểm, con có biết không hả?”
Tiểu Nhan: “Mẹ…Mẹ đừng lo mấy chuyện này nữa, duyên phận là do trời định, hơn nữa bây giờ ba không được thoải mái, hay là đợi ba tỉnh dậy rồi nói sau đi”
“Cũng đúng, được được được, vậy mẹ không nói nữa, nhưng dì Trương của con đấy, mẹ thấy bà ấy có ý muốn làm mai cho con đấy, con chuẩn bị tốt tâm lý đi, nói không chừng ngày nào đó lại đến tận cửa làm mai cho con đấy”
Tiểu Nhan vừa nghe thấy, thì suýt nữa ngất đi, cô ấy hít một hơi thật sâu, kìm nén cơn cáu kỉnh trong lòng, cẩn thận đút đồ ăn cho ba Chu. Ba Chu nuốt một ngụm cháo, vào lúc này nhìn con gái nhà mình mà lên tiếng: “Tiểu Nhan, con muốn kết hôn lúc nào thì kết hôn lúc đó, ba không ép con, đợi con tìm được một người phù hợp, khi muốn kết hôn thì cứ việc, chúng ta không sốt ruột.”
Sau khi trải qua một trận sống chết, thì ba Chu cũng đã buông xuôi rất nhiều thứ, con người sống ở đời, thì cũng chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi vậy thôi, lại thêm vào đó là những chuyện khó lường, không ai biết được rồi mình có thể sống đến khi nào, vì vậy nắm bắt lấy niềm vui tức thì là điều quan trọng nhất.
Loại người mà làm mấy chuyện ép con gái gả đi, khiến con gái chịu đựng oan ức, thì ông Chu không làm như vậy.
“Cảm ơn bai”
Nhà cũ nhà họ Dạ.
Hàn Mộc Tử và Dạ Mạc Thâm ở đó không được bao lâu, bởi vì cân nhắc được sức khỏe Dạ Mạc Thâm có vấn đề, nên đã nghỉ ngơi trên ghế sô pha một chút, nhưng đến trưa, Dạ Mạc Thâm đã đứng dậy và nói muốn đưa cô đi ăn.
“Em thì không vội đâu, nếu anh cảm thấy không thoải mái thì nghỉ ngơi một chút đi.”
Ánh mắt Dạ Mạc Thâm rơi vào trên khuôn mặt cô: “Không đói sao?”
Hàn Mộc Tử liên lắc đầu xua tay: “Tạm thời em không đói.”
Ngay khi giọng nói thốt ra, thì dạ dày lại ùng ục kêu lên vài tiếng, điều này đặc biệt rõ ràng hơn khi mà ngôi nhà cũ của nhà họ Dạ chỉ có hai người bọn họ.
Trong giây tiếp theo, khuôn mặt trắng bệch của Hàn Mộc Tử ửng đỏ, trong vô thức cô đưa tay ra vuốt ve bụng dưới của mình, rồi nói với vẻ mặt bối rối: “Kỳ thực em không đói, có lẽ…là đứa nhỏ đói rồi. “
Nếu là trước đây, cô nhất định có thể khống chế bản thân.
Không ngờ lúc này lại phát ra tiếng vang, hơn nữa lại chính là sau khi cô nói mình không đói nữa chứ.
Này, cục cưng, sao con có thể không hợp tác như vậy chứ! Không thể kháng nghị trễ một chút, để ba con ngủ ngon trở lại sao?
Nghe thấy vậy, Dạ Mạc Thâm cười nhạt, giọng nói trầm ấm ngọt ngào.
“Con đã đói rồi, vậy thì đi thôi, đừng bỏ đói con của anh chứ”
Hàn Mộc Tử cắn môi dưới, nhìn anh với ánh mắt lo âu.
“Nhưng anh…”
“Không sao đâu.” Dạ Mạc Thâm trực tiếp đứng dậy, anh khom khom lưng xuống trước khi Hàn Mộc Tử vẫn chưa phản ứng lại, ôm ngang người cô, bởi vì không ngờ tới nên tay của Hàn Mộc Tử gần như theo phản xạ mà nắm lấy cổ áo của anh, rồi lo lắng hỏi: “Anh đang làm gì đấy?”
“Chẳng phải lo lắng cho anh sao?” Dạ Mạc Thâm hỏi ngược lại, rồi sau đó nhướng mày: “Bây giờ em xem xem, anh có giống với người có chuyện gì không?
Hàn Mộc Tử: “…”
Cô sững người vài giây rồi mới nhận ra ý của anh, cô nhẹ nhàng dùng tay chọc vào ngực anh: “Lần sau không được làm thế này nữa đấy, làm em sợ thì được, nhỡ làm cục cưng sợ thì phải làm sao? Hơn nữa, em chỉ lo lắng cho anh thôi”
“Được rồi, vậy bây giờ bà Dạ có đồng ý đi ăn không đây?”
Hàn Mộc Tử khẽ cười, hai tay móc lấy cổ anh: “Đi thôi”
Sau bữa trưa, Dạ Mạc Thâm đưa Hàn Mộc Tử về lại biệt thự Hải Giang.
Sau khi ăn uống no nê, thì Hàn Mộc Tử đã sớm cảm thấy buồn ngủ, nhưng vừa mới ăn no không được bao lâu, thì cô không muốn đi ngủ liền, thế là nằm trên sô pha xem TY.
Xem được khoảng mười phút, thật sự không thể kìm nổi bản thân mà ngủ thiếp đi.
Đợi đến khi Dạ Mạc Thâm ra khỏi phòng làm việc, thì thấy cô ôm một chiếc chăn nhỏ mà ngủ quên trên chiếc ghế sô-pha, vẻ mặt anh lạnh đi, bước tới bế cô về phòng, rồi đắp chăn lại cho cô.
Sau đó, nhìn chằm chằm vào cô một lúc, Dạ Mạc Thâm cảm thấy điện thoại trong túi mình đang rung lên.
Thế là Dạ Mạc Thâm đi ra ngoài nghe điện thoại.
“Alo?”
“Cậu Dạ, tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ anh cần, bây giờ anh và mợ đang ở căn nhà cũ của nhà họ Dạ sao?”
Dạ Mạc Thâm tiến bước đi về phía phòng làm việc, nói với giọng lãnh đạm lạnh lùng: “Ở biệt thự Hải Giang, khi đến đây thì trực tiếp đến phòng làm việc tìm tôi”
“Vâng cậu Dạ, vậy bây giờ tôi sẽ qua đó.”
Khi Tiêu Túc đến, cậu ta được cô giúp việc dẫn vào phòng làm việc, trên đường đến phòng làm việc, Tiêu Túc không nhịn được mà có ý dò xét.
“Cậu Dạ và mợ về được bao lâu rồi?”
Cô giúp việc suy nghĩ một chút, rồi sau đó đáp: “Hình như là mới về không được bao lâu.”
“Không được bao lâu là bao lâu vậy?”
“Khoảng nửa tiếng gì đó.”
Đã về được nửa tiếng rồi sao?
Tiêu Túc suy nghĩ một hồi, về được nửa tiếng, lúc cậu ta qua đây cũng mất một ít thời gian, lúc cậu Dạ đang gọi điện thoại gọi câu ta tới, vậy có lẽ mợ đã đi ngủ rồi cũng nên.
Cầm đống tư liệu dày cộp trong tay, Tiêu Túc vẫn có chút kinh hãi khiếp sợ.
Bởi vì cậu ta hoàn toàn không biết điều gì đang chờ cậu ta.
Phòng làm việc.
Dạ Mạc Thâm đang xử lý công việc, tuy là ngày chủ nhật nhưng công ty vẫn còn rất nhiều việc, dù sao anh cũng vừa tiếp quản công ty không lâu, nên công việc cần phải giải quyết còn rất nhiều.
Ngoài ra, anh còn phải cân nhắc cách đưa Uất Trì Kim và Đậu Nhỏ đến Việt Nam.
Cốc, cốc.
Mí mắt mạnh mẽ nhếch lên, đôi môi mỏng của Dạ Mạc Thâm mím chặt: “Mời vào.”
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Tiêu Túc cầm lấy một tập tài liệu bước vào, sau đó dùng tay trái đóng cửa lại.
Tiêu Túc vừa bước vào liền cảm thấy nhiệt độ trong phòng làm việc thấp hơn rất nhiều so với bên ngoài, nhưng rõ ràng nhìn dáng vẻ và biểu hiện của Dạ Mạc Thâm lúc này cũng không có gì khác thường, cho nên cậu ta không biết rốt cuộc đây có phải là cậu ta bị ảo giác không.
“Mọi thứ đã xong rồi sao?”
Dạ Mạc Thâm nhướng mày, ánh mắt rơi trên người Tiêu Túc.
Đối mặt với ánh mắt sắc bén như vậy, trong tiềm thức Tiêu Túc nuốt nước bọt.
“Vâng, cậu Dạ.” Sau đó cậu ta đặt tập tài liệu đã được chỉnh lý lên trên bàn làm việc: “Đây đều là những tài liệu đã được chỉnh lý qua, hơi dài chút, cậu Dạ…có thể xem không hết trong một lúc đâu”