Chương 452
Giống như đã từng quen biết
Khi họp báo bắt đầu, ánh sáng trong khán phòng dần dần mờ đi.
Thực tế, đây là buổi ra mắt sản phẩm mới, ông trùm ngành kim cương đã mời hai nữ diễn viên đình đám Triệu Như Ý và Lâm Tinh Hoả. Thương nhân đều là những người khôn khéo và không làm chuyện lỗ vốn, những nữ diễn viên nổi tiếng đình nổi đám hiện nay, hai cô gái trẻ bằng tuổi này chắc chắn sẽ bị khán giả mang ra so sánh.
Vì thế rất dễ xảy ra tranh cãi, mà một khi đã bắt đầu thì không thể dừng lại được.
Chỗ thương nhân hầu như không cần bỏ tiền thì tự fan và người qua đường đã giải quyết thay. Tốc độ vẫn rất nhanh, trực tiếp xào nóng đề tài này.
“Cậu đã làm gì?”
Sau khi ánh đèn mờ đi, Hàn Mộc Tử cảm thấy cái ghế trống bên cạnh có người ngồi xuống.
Cô quay đầu sang nhìn Tiểu Nhan, trầm giọng hỏi.
Trong bóng tối, giọng nói của Tiểu Nhan kề sát bên tại cô, cố ý nhỏ giọng xuống: “Mình mua đứt cái váy đó luôn rồi.”
Nghe vậy, Hàn Mặc Tử suýt sặc nước miếng của mình: “Hả?”
Tiểu Nhan sợ cô hiểu lầm, vội giải thích: “Không phải như cậu nghĩ đâu, mình không mua bằng tiền của cậu, mình chỉ… nói với Hàn Thanh rằng cậu thích bộ váy này, vậy thôi đỏ… he he.”
Nói xong, Tiểu Nhan cười cười lấy lòng, nhưng Hàn Mạt Tử ngồi bên cạnh lại cạn lời: “Thế mà cậu lại đi tìm anh ấy!”
Vừa dứt lời, chỗ ngồi bên cạnh Hàn Mạt Tử hơi lung lay, sau đó bầu không khí xung quanh lạnh xuống.
“Không còn cách nào nha, tiền của chúng ta còn phải để lại mua nhà, cũng không thể tiêu sài tiền của cậu được? Không tốn tiền lại có thể báo thù, giá của chiếc váy đó mình thực sự không thể chi trả trong một lần, vì vậy mình đã phải…”
Nói xong, Tiểu Nhan kéo kéo tay áo của Hàn Mộc Tử, đáng thương nói: “Bà cô của tôi ơi, tôi thật sự nhịn không được. Hơn nữa… Tôi cũng không nói bậy bạ gì đâu, chỉ là chiếc váy đó rất hợp với khí chất của cậu, rất đẹp, vì vậy chỉ cần… gì?”
Hàn Mộc Tử: “Vậy tiêu tiền này để làm “Hừ! Cô ta phá hư cái váy của công ty bọn mình, mình mua lại chiếc váy của cô ta. Chỉ cần cô ta tự làm xấu mặt trong buổi họp báo, mình mới hả giận!”
“Vì hả giận mà chi nhiều tiền như vậy à?”
Hàn Mộc Tử nhưởng mày, trong giọng điệu có vẻ không tán thành hành vi của Tiểu Nhan, nhưng lại không có ý tứ trách móc. Nhưng Tiểu Nhan biết tính cách của Hàn Mộc Tử, cô sẽ không trách cô ấy làm gì, nhưng cô ấy không thể xem những chuyện này là chuyện đương nhiên. Vì vậy, cô ấy liền ôm cánh tay Hàn Mộc Tử: “Này, đừng tức giận nữa mà.”
“Mình thề lần này là lần cuối cùng. Mình nuốt không trôi cục tức này, hơn nữa bên luật sư đã bồi thường hàng triệu đồng tiền bồi thường thiệt hại do vi phạm hợp đồng. Làm sao chúng ta lỗ cho được!”
“Chỉ được cái thông minh.”
Hàn Mộc Tử không nhịn được đưa tay gõ trán cô ấy.
Tiểu Nhan cười cười buông cô ra.
Đèn trong phòng họp báo từ từ sáng lên, thương nhân trong lĩnh vực trang sức kim cương tổ chức họp báo, mời hai nữ diễn viên nổi tiếng tới đã rất kinh thiên động địa, đương nhiên không thể xem nhẹ.
Đột nhiên, một bóng người bước đến bên cạnh Hàn Mộc Tử, thì thầm: “Cô Shelly, Tinh Hoả muốn gặp cô.”
Hům?
Muốn cô qua đó?
Có chuyện gì vậy? Mặc dù Hàn Mộc Tử hơi bối rối, nhưng cô vẫn nghe ra giọng nói của Trần Phi, người đại diện của Lâm Tinh Hoá.
“Có chuyện gì?”
Trần Phi cười: “Không có gì đâu, cô Shelly đi rồi sẽ biết.”
Hàn Mộc Tử gật đầu một cái rồi đứng dậy đi ra ngoài. Chỉ là xung quanh đều quá tối nên khi đứng dậy, cô chỉ có thể đi về phía bên trái sân khấu, dù sao thì bên này ra ngoài nhanh hơn. Nhưng khi đứng lên, cô phát hiện ra chân của người bên cạnh đã chiếm hết con đường trước mặt mình, một bước Hàn Mộc Tử cũng không bước được.
Mượn ánh sáng từ đèn trên sân khấu, Hàn Mộc Tử cuối cùng nhìn thấy người bên cạnh. Nương theo ánh sáng có thể thấy đường nét cương nghị, là một người đàn ông dáng người cao lớn.
“Chào ngài, thực sự xin lỗi, ngài có thể dịch chân sang một bên được không? Tôi muốn qua một chút?”
Hàn Mộc Tử cảm thấy đường nét trên khuôn mặt của người này có vẻ hơi quen mắt. Gần như giống với ai đó trong trí nhớ của cô, nhưng ý nghĩ vừa nảy ra đã bị cô dập tắt.
Không có khả năng.
Hôm nay là họp báo của ngành trang sức, người đó sao có thể đến tham gia được?
Hay là do trong lòng cô nghĩ về anh quá nhiều? Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử nhanh chóng hoàn hồn.
Người đó vẫn không nhúc nhích, Hàn Mộc Tử có hơi bối rối: “Thưa ngài? Nhường đường cho tôi qua được không?”
Lúc này, người nọ rốt cục động đậy, dời đôi chân thon dài thẳng tắp qua một bên, Hàn Mộc Tử thở phào nhẹ nhõm bước ra ngoài.
Cô còn đang băn khoăn không biết có phải người đó cố tình ngăn cô lại không nhưng có vẻ bản thân cô đã suy nghĩ quá nhiều. Có lẽ vừa rồi người nọ không nghe thấy.
Đi được mấy bước, không biết là thần giao cách cảm hay là gì đó, Hàn Mộc Tử quay đầu lại nhìn.
“Cô Shelly, bên này.”
Giọng nói của Trần Phi từ phía trước truyền đến, Hàn Mộc Tử định thần trở lại, gật đầu rồi tiếp tục bước đi.
“Đi cẩn thận nhé.”
Sau khi rời khỏi khán phòng, Hàn Mộc Tử đi theo người trước mặt một đoạn đường khá dài. Sau khi ra khỏi hội trường, rồi lại đi vòng qua hành lang.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp trong hành lang, không giống như ánh đèn chói mắt khi Hàn Mộc Tử xuất hiện trên sân khấu, khiến cô mất một lúc mới có thể nhìn rõ mọi thứ trước måt.
Thực ra cô không thích cảm giác không thể nhìn thấy phía trước như lúc vừa nãy.
Mặc dù vẫn có ánh đèn, nhưng không ai có thể nhìn rõ.
“Shelly, còn gần hai mươi phút nữa Tinh Hoả mới lên sân khấu, nên Tinh Hoả muốn mời cô cùng ăn tối.”
Nghe vậy, Hàn Mộc Tử hơi bất ngờ: “Cùng ăn cơm tối?”
“Vâng, cô ấy cũng đang đói bụng lắm. Hàn Mộc Tử đi theo Trần Phi đến phòng thay đồ của Lâm Tinh Hoả.
Lâm Tinh Hoả đã hoá trang và thay đồ xong, hiện giờ đang ngồi chơi. Vốn dĩ vào lúc này, cô ta nên ngồi yên chờ đợi, hoặc kiểm tra xem bản thân có vấn đề gì nữa không, nhưng cô ta lại vén váy lên, ngồi trước bàn trang điểm gặm xiên que.
Nghe thấy tiếng cửa mở, Lâm Tinh Hoả ngẩng đầu lên.
“Nữ thần, chị rốt cục đến rồi! Em đợi chị mà đói mốc meo luôn rồi nè. Đây là đồ ăn em vừa gọi đến, cùng nhau ăn nha.”
Lâm Tinh Hoả đặt xiên que xuống, sau đó đứng dậy muốn chạy đến chỗ Hàn Mộc Tử. Nhìn thấy đôi tay đầy dầu sắp chạm vào váy mình, Hàn Mộc Tử đột nhiên híp mắt la lên: “Đứng im!”