Mục lục
Cô Vợ Đánh Tráo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 136: Thiếu đi sự kiên nhân Thẩm Kiều chịu đựng sự uất ức mà đi theo Dạ Mạc Thâm tiến vào phòng họp.

Lúc này Dạ Lẫm Hàn đã ở đó, khi anh nhìn thấy Thầm Kiều thì lập tức nở một nụ cười ôn hòa với cô. Dù cho Thẩm Kiều đang bực tức trong người, thế nhưng nhìn thấy người kia cười như vậy, cô cũng không chống đỡ được, trong lòng cũng được an ủi vài phần, lát sau cô liền cười lại với Dạ Lẫm Hàn.

Hành động nhỏ này của cô tất nhiên không qua được mắt của Dạ Mạc Thâm, đúng vậy, cả người của anh đột nhiên toát ra sự lạnh lẽo cực độ.

Hàn Thanh và Tô Cửu đã đến đây từ sớm, vì phó tổng giám đốc Dạ Lẫm Hàn tự mình nghênh đón bọn họ nên lúc Thẩm Kiều đến thì đã thấy họ ngồi cạnh anh ta rồi.

Hàn Thanh vẫn lạnh lùng như cũ, anh chỉ ngồi yên một chỗ, ánh mắt anh không thèm nhìn đến bất luận người nào khác. Lúc anh ta đang lật các trang tài liệu thì Thẩm Kiều bước vào, anh ngầng đầu lên thấy cô thì gật gật đầu một cái, xem như là chào hỏi.

Thẩm Kiều cũng gật đầu lại với anh, sau đó lại gật đầu với Tô Cửu.

Sự lạnh lẽo toát ra từ người của Dạ Mạc Thâm lại có xu hướng gia tăng.

À, cô ta được mọi người chào đón quá nhỉ? Đi đến đâu cũng có người chào hỏi cô ta, chắc chắn trong lòng cô ta đang đắc ý lắm đây! Sau khi Dạ Mạc Thâm ngồi xuống ghế, anh gõ nhẹ đầu ngón tay thon dài lên bàn rồi nói: “Cà phê!” Thẩm Kiều gật gật đầu: “Tôi đi chuẩn bị ngay đây!” Cô nói xong liền bước nhanh ra ngoài, toàn bộ cà phê của người trong phòng họp đều do cô chuẩn bị, hơn nữa vốn dĩ không có ai giúp cô cả, cho nên Thẩm Kiều phải cố gắng hết sức làm thật nhanh gọn lẹ.

Lúc cô bưng một bàn cà phê tiến vào phòng thì buổi họp đã bắt đầu, do có người đang thuyết trình nên cô không thể tạo ra bất cứ âm thanh nào. Cô nhẹ nhàng đặt từng ly cà phê một trước mặt các cổ đông và các vị quản lý cấp cao.

Dạ Lẫm Hàn thấy cô vất vả như vậy nên anh đứng lên giúp đỡ cô một tay, Thầm Kiều cảm kích nhìn anh như một lời cảm ơn, sau đó cô đặt một ly cà phê trước mặt Hàn Thanh.

Hàn Thanh nhìn thấy những đốt ngón tay thon dài trắng trẻo kia, đột nhiên anh nhớ đến mẹ của mình cũng có một đôi tay như vậy. Lúc nhỏ, bà thường dùng đôi bàn tay đó để mở từng trang sách giáo khoa ra giảng cho anh nghe rất nhiều chuyện xưa. Sau đó bà còn dùng tay sờ đầu anh, giọng nói dịu dàng lại ấm áp: “Hàn Thanh, nếu có cơ hội tìm lại được em gái con, con nhất định phải đối xử tốt với nó.” vậy nên anh đứng lên giúp đỡ cô một tay, Thầm Kiều cảm kích nhìn anh như một lời cảm ơn, sau đó cô đặt một ly cà phê trước mặt Hàn Thanh.

Hàn Thanh nhìn thấy những đốt ngón tay thon dài trắng trẻo kia, đột nhiên anh nhớ đến mẹ của mình cũng có một đôi tay như vậy. Lúc nhỏ, bà thường dùng đôi bàn tay đó để mở từng trang sách giáo khoa ra giảng cho anh nghe rất nhiều chuyện xưa. Sau đó bà còn dùng tay sờ đầu anh, giọng nói dịu dàng lại ấm áp: “Hàn Thanh, nếu có cơ hội tìm lại được em gái con, con nhất định phải đối xử tốt với nó.” Hàn Thanh ngẫm nghĩ trong lòng, đợi tan họp, anh nhất định sẽ bảo Tô Cửu đi điều tra gia cảnh và lý lịch của Thẩm Kiều.

Tô Cửu kinh ngạc nhìn Thẩm Kiều, cô không ngờ một người phụ nữ như cô ta lại có thể làm được nhiều việc đến vậy. Sau đó cô lại nhìn qua Dạ Mạc Thâm đang ngồi ở vị trí chính giữa kia, bỗng nhiên cô nhớ lại chuyện xảy ra hôm qua trong nhà ăn.

Trong lòng cô đột ngột xuất hiện một câu: “Đàn ông đúng là sinh vật vô tình nhất hành tinh này!“ Rầm! Lúc Thẩm Kiều bưng cà phê vào phòng lần thứ hai, Dạ Lẫm Hàn thật sự không chịu nổi nữa, anh vừa định đứng lên giúp cô thì Hàn Thanh ra hiệu cho Tô Cửu đang đứng cạnh anh.

Tô Cửu đi theo Hàn Thanh nhiều năm như vậy rồi, cô tất nhiên hiểu anh muốn gì, cô nhanh chóng vọt đến trước mặt Thẩm Kiều trước khi Dạ Lẫm Hàn đứng lên, nhỏ giọng nói: “Để tôi giúp cô.” Thẩm Kiều ngơ ngác nhìn cô rồi gật đầu: “Cảm… cảm ơn cô.” Tô Cửu và Thẩm Kiều cùng nhau đưa cà phê đến trước mặt mọi người trong phòng, lúc cà phê được đưa cho Dạ Mạc Thâm, anh bỗng nhiên cười lạnh lùng: “Trợ lý của tổng giám đốc Hàn đúng là một người hiểu chuyện lại tỉnh tế!” Giọng nói của anh ta đột nhiên vang lên làm cắt đứt màn thuyết trình đang diễn ra, mọi người đều ngạc nhiên nhìn anh, không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.

Ánh mắt Hàn Thanh vừa trong trẻo vừa lạnh lùng nhìn thằng vào mắt Dạ Mạc Thâm, anh nói: “Nhân viên của công ti không có nhiều sao? Như vậy khiến tôi cảm thấy nghi ngờ lắm, không biết sau buổi họp này tập đoàn chúng tôi có hợp tác được với tập đoàn của tổng giám đốc Dạ không nữa?” Dạ Mạc Thâm hừ một cái: “Tại Bắc Kinh này, tập đoàn chúng tôi là tập đoàn lớn nhất! Chúng tôi chỉ quan trọng chất lượng chứ không quan trọng số lượng!” Thẩm Kiều nghe vậy thì nhíu chặt hai hàng lông mày.

Lại nữa rồi, Dạ Mạc Thâm đúng là cái tên điên khùng! Rõ ràng anh ta muốn ký hợp đồng với tập đoàn họ Hàn, thế mà cũng di cãi lại cho được, anh ta không thể nhẫn nhịn một chút sao? Thẩm Kiều cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy, vì sao cô phải lo lắng cho Dạ Mạc Thâm chứ, hay cô đang lo lắng cho tập đoàn họ Dạ đây? Mọi người bỗng nhiên im lặng, lúc này ai cũng hiểu đại khái chuyện gì đang xảy ra, họ đã hiểu tại sao hội nghị đang diễn ra tốt đẹp thì đột nhiên lâm vào hoàn cảnh này.

Tổng giám đốc Dạ đối đầu với tổng giám đốc Hàn à? Vì sao vậy nhỉ? “Có thật là như vậy không? Vậy mong rằng công ty của anh không làm tôi thất vọng, thật có chút chờ mong!” Sau đó cuộc họp vẫn tiếp tục diễn ra, thế nhưng mọi người đều kinh ngạc vì hợp đồng lần này đã được ký kết thành công. Dạ Mạc Thâm và Hàn Thanh cũng không vì những lời vừa rồi làm ảnh hưởng đến tình hữu nghị hai bên, lúc kết thúc họ còn bắt tay nhau nữa.

Lúc tan họp, Thẩm Kiều nghe được các vị quản lý cấp cao bàn tán xôn xao với nhau.

“Đúng là không thể coi thường tổng giám đốc Hàn và tổng giám đốc Dạ được, đang họp thì đối đầu với nhau, vậy mà cuối cùng vẫn ký hợp đồng, tôi còn nghĩ lần này thất bại rồi chứ.” “Cũng không có gì đáng ngạc nhiên, dù tổng giám đốc Dạ có hơi nóng tính nhưng đầu óc của anh ta vẫn tỉnh táo, cho nên anh ta biết rõ bản thân cần nắm bắt lấy những cơ hội nào. Hơn nữa anh nhìn tổng giám đốc Hàn đi, mới nhìn sơ đã biết là người có nhiều năm kinh nghiệm trong thương trường, anh ta cũng là kiểu người biết phân biệt đúng sai.” Thời điểm Hàn Thanh và Tô Cửu rời khỏi, Tô Cửu nhịn không nổi nữa, cô nói: “Tổng giám đốc Hàn, hôm nay anh không nên nói đỡ cho cô gái Thẩm Kiều kia.” Nghe vậy, Hàn Thanh liền nhíu mày.

Tô Cửu tiếp tục nói: “Hai người bọn họ giận dỗi nhau đó! Tổng giám đốc Hàn từ trước đến nay luôn bình tĩnh, vì sao hôm nay lại…” Tô Cửu còn chưa nói hết thì cô đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Hàn Thanh: “Tô Cửu, cô đi tra lý lịch của Thẩm Kiều cho tôi, tất cả tài liệu, không bỏ sót bất cứ thứ gì.” Tô Cửu sửng sốt nhìn anh.

“Phải làm thật nhanh!” Hàn Thanh bổ sung thêm một câu.

Lúc này Tô Cửu mới tỉnh táo lại: “Được, tôi biết rồi.” Trong lòng cô lúc này cảm thấy khó hiều vô cùng, đây là lần đầu tiên Hàn Thanh có hứng thú với một cô gái, không lẽ anh ta coi trọng Thẩm Kiều sao? Nhưng mà…Thẩm Kiều có chỗ nào đặc biệt nhỉ? Mà cũng phải thôi, cô ta xinh đẹp, duyên dáng, yêu kiều, cặp mắt vừa trong trẻo vừa lạnh lùng khiến người ta có cảm giác cô ta sinh ra trong một gia đình giàu có.

Nhưng mà dù có như vậy đi nữa thì cô ta cũng không thể khiến tổng giám đốc Hàn mất bình tĩnh như hôm nay được.

“Được, tôi biết rồi.” Trong lòng cô lúc này cảm thấy khó hiểu vô cùng, đây là lần đầu tiên Hàn Thanh có hứng thú với một cô gái, không lẽ anh ta coi trọng Thẩm Kiều sao? Nhưng mà…Thẩm Kiều có chỗ nào đặc biệt nhỉ? Mà cũng phải thôi, cô ta xinh đẹp, duyên dáng, yêu kiều, cặp mắt vừa trong trẻo vừa lạnh lùng khiến người ta có cảm giác cô ta sinh ra trong một gia đình giàu có.

Nhưng mà dù có như vậy đi nữa thì cô ta cũng không thể khiến tổng giám đốc Hàn mất bình tĩnh như hôm nay được.

Rốt cuộc là tại sao? Thẩm Kiều thấy mọi người đều đã rời khỏi, cô cũng chuẩn bị đi thì Tiêu Túc đuồi theo đằng sau: “Trợ lý Thẩm, tổng giám đốc Dạ bảo cô thu dọn tất cả đống cà phê này.” Nghe vậy, Thẩm Kiều đành phải quay trở lại, cô yên lặng thu dọn đống ly trên bàn.

Dạ Lẫm Hàn là người cuối cùng rời khỏi, anh thấy cô vẫn còn bận bịu như vậy thì thả bút xuống tiến lại giúp đỡ cô.

“Vì sao Mạc Thâm không gọi ai đến giúp em một tay?” “Hả…” Thẩm Kiều lui về phía sau hai bước: “Phó tổng giám đốc Dạ.” Cô nhớ kĩ lời của Dạ Mạc Thâm, anh ta bảo cô cần phải duy trì khoảng cách với Dạ Lẫm Hàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK