Chương 759 Trợ lý thư ký.
Nghe thì có vẻ là một chức vụ cấp cao, nhưng nói trắng ra là giúp thư ký chạy việc mệt bở hơi tai.
Còn thư ký thì sao, chính là chịu khổ chịu mệt thay chủ tịch. Đợi đến chỗ của trợ lý thư ký thì càng khổ nữa. Ví dụ công việc hôm đầu tiên, Hàn Mộc Tử chạy lên chạy xuống, luôn nhận lệnh của chị Lâm, cả 3 tiếng buổi sáng, Hàn Mộc Tử có hai tiếng rưỡi là không ở trong phòng thư ký, không phải chạy đến nơi này nơi kia, thì đến chỗ nọ đưa tài liệu.
Tập đoàn lớn…
Lượng công việc cũng thật khác biệt.
Vất vả lắm cô có thời gian ngồi xuống thì chị Lâm lại lấy một phần tài liệu đặc biệt bảo cô làm quen với môi trường.
Hàn Mộc Tử ngồi trên sô pha, lật tài liệu, âm thầm xem. Buổi sáng lúc cô đi đưa tài liệu, vì không quen thuộc lắm, cho nên mới chạy sai chỗ, nếu sau này mỗi ngày đều đưa như thế, đợi cô quen rồi, thì công việc này của cô chắc có thể giảm đi rồi.
Chỉ là…
Hàn Mộc Tử lật tài liệu thì nhíu mày, theo những chuyện mà công việc này của cô làm, hình như… không có chút cơ hội lại gần Dạ Mạc Thâm.
Ôi.
Nghĩ đến cuộc gặp ở cửa thang máy vào 3 ngày trước, Hàn Mộc Tử lại bắt đầu suy nghĩ.
Lần đó, cô rõ ràng đã tiết lộ cho anh mình đến để ứng tuyển trợ lý thư ký, nhưng anh vẫn không hạ lệnh xuống để cô không được đến công ty.
Chuyện này là thế nào?
Anh cố ý thả đường cho mình? Hay là… anh vốn không để ý đến chuyện này?
Nghĩ tới nghĩ lui, Hàn Mộc Tử cảm thấy về sau có khả năng lớn hơn.
Dù sao chức vụ này của cô đối với Dạ Mạc Thâm mà nói vốn không có uy hiếp gì, vì bình thường ngay cả mặt cũng không gặp được.
Có thể gặp được Dạ Mạc Thâm, chỉ có chị Lâm thư ký, cô chỉ là người trung gian với các nhân viên cấp dưới, lo mọi chuyện, sau đó sắp xếp báo cáo cho Dạ Mạc Thâm là được rồi.
Về phần tin tức của Dạ Mạc Thâm, cũng do chị Lâm truyền lại.
Nghĩ như thế, cô sau này chắc là không có cơ hội lại gần Dạ Mạc Thâm rồi.
Không có cơ hội lại gần anh, sao có thể kích thích anh khôi phục trí nhớ chứ?
Đột nhiên, vẻ mặt Hàn Mộc Tử trở nên ảo não.
“Đến giờ cơm rồi, cô không đi xuống ăn cơm à?”
Đột nhiên, trên đỉnh đầu vang lên câu hỏi, Hàn Mộc Tử ngẩng đầu a một tiếng, lại thấy chị Lâm đứng ở trước mặt mình.
Cô ấy dường như thu dọn xong rồi, đang cầm chìa khoá.
“Chị Lâm?”
“Đến giờ cơm rồi.”
Hàn Mộc Tử lúc này mới hoàn hồn lại, cúi đầu nhìn thời gian trên đồng hồ, đến giờ tan làm rồi.
“Aiya, cô thật sự rất chú tâm đấy, một câu phàn nàn cũng không có, chạy cả buổi sáng rất mệt phải không? Nhanh đi nghỉ ngơi một chút, sau đó đi ăn cơm.”
“Cảm ơn chị Lâm.”
Hàn Mộc Tử lúc này mới đóng tập sách lại, chị Lâm không ăn cơm ở công ty, vì cô ấy muốn về nhà làm cơm cho con, 1 giờ chiều mới vào làm.
Hàn Mộc Tử quay về cũng chỉ có một mình, cười lười chạy về, cho nên cô liền định ăn cơm ở nhà ăn.
Vừa đến cửa thang máy, thì đụng phải một người quen.
“La Lê?”
“Mộc Tử?”
La Lệ nhìn thấy cô, vui vẻ đi tới: “Tôi cuối cùng cũng đợi được cô rồi, đi thôi, chúng ta đến nhà ăn ăn cơm thôi.”
Hàn Mộc Tử: “Cô đang đợi tôi à?”
“Đúng thế, tôi nghĩ xem có thể gặp may không, không ngờ thật sự gặp được cô rồi.”
Hàn Mộc Tử: “…”
Đến tầng của tôi đặc biệt đợi tôi, có thể không gặp được tôi sao? Nhưng nhìn cô ấy thật sự rất thiếu người đi cùng, Hàn Mộc Tử lúc này mới mở miệng nói: “Đi thôi, đi xuống ăn cơm.”
“Ừ, tôi biết nhà ăn ở đâu, tôi đưa cô đi.” Hai người vào thang máy, La Lệ ấn nút tầng xong, liền hỏi cô: “Công việc trợ lý thư ký có mệt không? chị thư ký có khó ở chung không? Tôi nghe nói 1 trong những người phỏng vấn hôm đó là thư ký, có phải không?”
La Lệ giống như một em bé tò mò, không ngừng hỏi. “Ừ, chính là người lớn tuổi một chút.”
“Ấy, xem ra tôi đoán đúng rồi, hế… thế người trẻ tuổi…”
“Đúng rồi.” Hàn Mộc Tử cắt ngang lời cô ấy, cười nhẹ: “Sao cô lại muốn lên đó tìm tôi thế?”
La Lệ dường như có chút xấu hổ, cắn môi mình: “Tôi… tôi không dám đến nhà ăn ăn cơm một mình. Chỗ đó nhiều người quá, cho nên tôi với cô đều là người Trung, nếu tôi đến tìm cô, chúng ta cùng đi thì tốt rồi.”
Nghe thế, Hàn Mộc Tử hơi nhướng mày, hành động này của La Lệ có chút kì lạ.
“Trước đây cô không đi làm sao?”.
“Từng đi làm rồi.” La Lệ gật đầu, nhìn thấy cô nhíu mày, cho rằng cô ghét bỏ mình, vội giải thích: “ Cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý nịnh bợ đầu, trước đây tôi từng đi làm, nhưng là ở trong nước, đây là lần đầu tôi ra nước ngoài, tiếng … tiếng anh của tôi không tốt lắm, hơn nữa, tôi cảm thấy người nước ngoài hung dữ, không dễ hoà đồng lắm.”
Hoá ra là như thế.
Chẳng trách cô ấy luôn muốn tìm mình.
Sau đó, thang máy đến, cửa mở ra, Hàn Mộc Tử liền đi ra, còn La Lệ có chút căng thẳng đi phía sau cô, bộ dạng lo lắng bất an nhìn xung quanh khiến người ta không nhịn được muốn cười.
Cuối cùng Hàn Mộc Tử vẫn từ bi đưa cô ấy đi gọi cơm, hai người cuối cùng tìm được chỗ ngồi xuống, La Lệ mới cảm kích nói: “Cảm ơn cô, Mộc Tử, nếu không có cô, tôi không biết mình phải mất bao lâu nữa”
Hàn Mộc Tử cũng chú ý thấy, cô ấy không hề khiêm tốn, tiếng anh của cô ấy thật sự không tốt lắm, vì thế lúc nãy lúc gọi món, La Lệ nói sai tên mấy món, hơn nữa còn nói lắp bắp.
Thật khó tưởng tượng với vốn tiếng Anh như thế này, cô ấy lại dám đi làm việc ở nước ngoài một mình.
“Cô là…cảm thấy sao lại muốn ra nước ngoài làm việc phải không?”
La Lệ gắp một miếng rau xanh đưa vào miệng: “Cô chắc chắn thấy tiếng anh của tôi không tốt, vì sao lại phải ra nước ngoài làm việc? Thực ra… chínheo vì nguyên nhân này, tôi muốn rèn luyện bản thân, nếu không, trong nhà luôn châm chọc tôi, tôi muốn chứng minh bản thân”
Hoá ra là như thế, là đến để học tập, mà chắc vì tức giận bỏ đi nên trên người vốn không mang theo tiền.
Con gái bây giờ thật là, Hàn Mộc Tử cười nhẹ, uống chút canh, không trả lời cô.
Lúc Hàn Mộc Tử ăn cơm, luôn nghĩ chuyện liên quan đến Dạ Mạc Thâm.
Cô giờ chỉ cần rảnh rỗi, trong đầu đều là làm thế nào để kích thích Dạ Mạc Thâm sớm khôi phục trí nhớ. Cứ mất hồn như thế mà ăn cơm, đợi khi ăn xong, La Lệ còn đề nghị đi theo cô xuống lầu xem thử, dù sao cũng còn thời gian.
Nhưng chạy cả buổi sáng, Hàn Mộc Tử đã mệt lắm rồi, muốn về phòng thư ký có sô pha, muốn nghỉ ngơi một lát, thế là từ chối La Lệ.
Sau khi đến phòng thư ký, Hàn Mộc Tử ngồi trên sô pha, tháo giày ra, cong người lại, dùng tay xoa xoa bắp chân.
Đã lâu không chạy không ngừng như thế, bắp chân đau nhức không thôi.
Đang xoa thì điện thoại trong phòng thư ký đột nhiên vang lên.
Hàn Mộc Tử sững lại, sau đó đứng dậy nghe máy.
Trong điện thoại vang lên giọng đàn ông lạnh lùng: “Pha tách cà phê mang vào đây.”