Chương 837
Có tật giật mình sao?
Nụ cười trên ặt Đoan Mộc Trạch cứng nhắc trong chốc lát, tựa hồ nghĩ đến cái gì đó, anh ta ngăn một người giúp việc đi qua phía trước lạnh giọng hỏi: “Tôi hỏi cô, hôm nay cô chủ đi đâu cả ngày?”
Sau khi người giúp việc bị ngăn lại, sắc mặt có chút hoang mang, hồi tưởng lại một chút sau đó lắc đầu: “Cậu Trạch, tôi không biết cô chủ hôm nay đi đâu, tôi chỉ biết lúc cô ấy ra ngoài ăn mặc rất đẹp, thoạt nhìn tâm tình rất tốt, lúc cô ấy trở về cũng là như vậy.”
Nghe có vẻ có vẻ cũng không có gì không đúng.
Nhưng nếu như không có gì không đúng, vậy tại sao con bé nhìn thấy mình cũng rất chột dạ?
Nói chưa được hai câu đã trực tiếp chạy về phòng?
Hẳn là có cái gì không đúng, sắc mặt Đoan Mộc Trạch trở nên nghiêm trọng, anh ta vẫy vẫy tay với người trước mặt, người giúp việc liền rời đi.
Đoan Mộc Trạch đứng tại chỗ trong chốc lát, sau đó xoay người lên lâu.
Đoan Mộc Tuyết ngồi trước gương trang điểm tẩy trang, chuẩn bị tắm rửa, kết quả nghe thấy có người gõ cửa, cô ta không kiên nhẫn mở miệng: “Ai vậy?”
“Tuyết, là anh hai đây” Thanh âm của Đoan Mộc Trạch vang lên ngoài cửa, sắc mặt Đoan Mộc Tuyết lập tức sinh ra biến hóa, anh hai?
Lúc này anh ta đến làm gì?
“Có tiện cho anh vào không?”
“Không, không được!”
Đoan Mộc Tuyết hoảng loạn lên tiếng, sau đó cô ta căng thẳng nắm lấy một chiếc lược, dùng sức lắc đầu.
Không thể để anh trai vào, nếu để anh ấy biết mình đi tìm Dạ Mạc Thâm, anh trai khẳng định sẽ quở trách mình, rất nhiều chuyện mình đã lên kế hoạch xong, đến lúc đó bởi vì sự tham gia của Đoan Mộc Trạch mà xảy ra biến hóa thì làm sao bây giờ?
Đoan Mộc Trạch đứng ở ngoài cửa nghe ra sự căng thẳng và bối rối trong lời nói của cô ta, lông mày nhíu lại càng sâu.
Xem ra suy đoán của anh ta là đúng, môi anh ta mím chặt, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.
Tại sao cô em gái này luôn không nghe lời như vậy, người đàn ông Dạ Mạc Thâm kia rốt cuộc có ma lực gì mê hoặc cô ta thành như vậy?
Đoan Mộc Trạch cười lạnh một tiếng: “Vì sao không cho anh hai đi vào? Em chột dạ sao?”
Đoan Mộc Tuyết: “Em, em muốn tắm.”
Ầm!
Kết quả một giây sau, Đoan Mộc Trạch trực tiếp đá văng cửa, động tác thô bạo làm cho Đoan Mộc Tuyết cả kinh từ trên ghế đứng lên, kinh ngạc nhìn anh ta.
“Anh, anh hai…”
Đoan Mộc Trạch nhìn anh ta một cái, cô ta trang điểm một nửa, căn bản không phải là bộ dáng chuẩn bị đi tắm, nhìn thấy anh ta đi vào, Đoan Mộc Tuyết hoảng sợ không thôi.
“Hoảng hốt như vậy làm gì?” Đoan Mộc Trạch yên lặng nhìn cô ta, cất bước chậm rãi đi về phía cô: “Không phải muốn tắm sao? Làm sao vậy? Trang điểm còn chưa tẩy xong? Có cần anh giúp em không?”
“Anh đừng tới đây!”
Đoan Mộc Tuyết đột nhiên ném lược trong tay về phía Đoan Mộc Trạch!
Bịch!
Chiếc lược là vật đặc biệt xinh đẹp tinh xảo của thiếu nữ, phía trên khảm rất nhiều kim cương lấp lánh tỏa sáng, tuy rằng không nặng đến mức đập chết người, nhưng đập vào người vẫn sẽ đau.
Bốp một tiếng, lược đập vào mặt Đoan Mộc Trạch.
Đoan Mộc Trạch đau đến rên lên một tiếng, trên khuôn mặt tuấn mỹ không có biểu cảm, nhưng đôi mắt giống như hồ ly, bình thường luôn mang theo ý cười nhưng lúc này lại mang một chút thất vọng.
Anh ta đưa tay che chỗ mình bị ném trúng, nhìn Đoan Mộc Tuyết cười khổ.
“Anh đáng sợ như vậy sao? Nói chuyện với em một câu cũng không được sao?”
Trên mặt anh ta cười khổ làm cho Đoan Mộc Tuyết có chút khó chịu, nhưng vừa nghĩ tới anh ta vào phòng là để ngăn cản cô ta, ánh mắt của cô ta liền lập tức đỏ lên, đưa tay bắt lấy một vật khác trên bàn trang điểm cũng không quản là cái gì.
“Em không muốn nói chuyện với anh, anh đi ra ngoài đi!”
Ánh mắt Đoan Mộc Trạch lạnh đi vài phần: “Tuyết, anh là anh trai em, chúng ta là người thân, anh không thể để em làm những chuyện tổn thương người khác được.”
“Không! Em căn bản cũng không có thương tổn người khác, em chỉ là thích một người mà thôi, em có chỗ nào sai chứ? Anh, anh là anh của em… Anh đứng về phía em có được không? Coi như là Tuyết cầu xin anh, em chỉ là thích anh ấy mà thôi, em cũng không có muốn làm tổn thương những người khác.”
Đoan Mộc Trạch bất đắc dĩ lắc đầu, trong ánh mắt nhìn cô ta tràn đầy vẻ thất vọng.
“Không có thương tổn người khác? Em dựa vào việc anh ta mất trí nhớ để đến gần anh ta, anh ta không muốn đính hôn với em, em lại còn muốn bức bách anh ta ở bên cạnh em, đây không phải là tổn thương, thì là cái gì? Tuyết, tình cảm không phải là chiếm hữu, cho dù có một ngày em thật sự có được trong tay, em cũng sẽ không hạnh phúc” Đoan Mộc Tuyết lắc đầu, nỉ non như một kẻ điên: “Không, chỉ cần em ở bên anh ấy, em sẽ hạnh phúc, anh hai. Anh đừng quan tâm đến em nữa. Sau này bất kể em làm gì, em đều có thể tự chịu trách nhiệm, bất kể kết quả cuối cùng là gì, em đều sẽ không hối hận”
Không biết có phải là ảo giác của Đoan Mộc Trạch hay không, nhưng anh ta luôn cảm thấy biểu hiện hiện tại của em gái mình giống như thần kinh không bình thường, lông mày của anh ta nhíu lại thật sâu.
Đứa bé này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ là bởi vì quá mong muốn mà không được cho nên thần kinh mới không bình thường sao?
Đoan Mộc Trạch thầm nghĩ, có phải mình cần đưa con bé đi khám bác sĩ tâm lý không?
Nghĩ đến đây, anh nhanh chóng đưa ra quyết định: “Anh không thể nhìn em tự ti như vậy, ngày mai anh đưa em đi gặp bác sĩ tâm lý để kiểm tra rõ ràng.”
“Bác sĩ tâm lý?” Nghe được bốn chữ này, Đoan Mộc Tuyết trừng to mắt, không thể tin nhìn anh ta.
“Anh, anh…. Anh cảm thấy thần kinh của em có vấn đề?”
Đoan Mộc Trạch: “Em soi gương, nhìn xem bộ dạng hiện tại của em, so với những người bị mắc bệnh về thần kinh có gì khác biệt không?”
Đoan Mộc Tuyết ngoan ngoãn quay đầu nhìn chính mình trong gương, mắt cô ta mở thật to, trang điểm được một nửa, trong mắt đều là tơ máu màu đỏ, tay ôm chặt nước tẩy trang, thoạt nhìn giống như một con điên.
Cô ta sợ tới mức vứt cái chai trong tay, lui về phía sau một bước.
“Thấy rồi chứ? Có phải em cũng bị chính mình như vậy làm cho hoảng sợ, Tuyết… Ngay lúc hiện tại mọi chuyện còn chưa ầm ï đến mức tất cả mọi người đều biết, buông tay đi, đừng lấy tôn nghiêm và thể diện của mình để cho người khác giãm lên chế giễu nữa. Thế giới này lớn như vậy em muốn một người ưu tú đâu phải không có?”
Nhưng mặc kệ sau đó Đoan Mộam Trạch nói cái gì, Đoan Mộc Tuyết cũng không đáp lại anh ta, khi anh ta muốn đến gần, Đoan Mộc Tuyết âm trầm nói một câu: “Anh hai, anh đi ra ngoài đi, em muốn một mình yên tĩnh một chút.”
Đoan Mộc Trạch: “… Tuyết”
“Nếu anh không ra ngoài, em sẽ chết trước mặt anh.”
Cô ta cầm một mảnh kính nhỏ đưa đến bên cổ trắng nõn của mình, ánh mắt âm trầm nhìn Đoan Mộc Trạch.
Đoan Mộc Trạch: “…”
“Đi ra ngoài!”
Đoan Mộc Trạch: “Được, em đừng kích động, bây giờ anh sẽ đi ra ngoài, đừng làm chuyện dại dột…. Tuyết.”
Nói xong, anh ta nhìn cô ta một cái thật lâu, sau đó xoay người ra khỏi phòng, còn giúp cô ta đóng cửa lại.
Đoan Mộc Trạch đứng ở cửa, đưa tay lau mồ hôi trên trán, quay đầu nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt.
Cô em gái này của anh ta, rốt cuộc đã biến thành bộ dạng này từ khi nào? Nếu như nói lúc trước anh ta chỉ là nghi ngờ thần kinh của cô ta có một chút vấn đề, hiện tại Đoan Mộc Trạch gần như đã có thể xác định chính xác, em gái của anh ta… thực sự thần kinh có vấn đề rồi.
Tiếp theo phải làm sao đây?