Mục lục
Cô Vợ Đánh Tráo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 510

Cho đến khi Đậu Nhỏ sinh ra càng ngày càng giống Dạ Mạc Thâm.

Thậm chí trong đầu của cô có một suy nghĩ khác.

Nhưng càng nghĩ càng cảm thấy không thể nào.

Hàn Mộc Tử nhìn anh ta, ánh mắt kia Dạ Lẫm Hàn cảm thấy hẳn là cô đã nhận nhau với mình rồi.

Thế nhưng một giây sau, Hàn Mộc Tử thu ánh mắt lại, cô nhàn nhạt mở miệng nói: “Này anh, anh thật sự đã nhận lầm, tôi còn có chuyện gấp nên xin anh đừng đi theo tôi nữa.”

Nói xong, Hàn Mộc Tử tiếp tục đẩy xe mua sắm lôi kéo Đậu Nhỏ rời đi ngay trước mặt của anh ta.

Lần này Dạ Lẫm Hàn không tiếp tục đuổi theo mà ngạc nhiên đứng tại chỗ.

Anh ta đã nói nhiều lời như vậy rồi, thế mà cô còn không muốn nhận nhau với anh ta.

Chẳng lẽ năm đó anh ta đã làm sai điều gì rồi?

Dạ Lẫm Hàn có chút không cam tâm, năm năm qua anh ta vẫn nhớ cô, thế nhưng hiện tại ngay cả mình cô cũng không muốn nhận.

Nghĩ tới đây, Dạ Lẫm Hàn bước nhanh đi theo.

Hàn Mộc Tử đẩy mua sắm xe đến chỗ tính tiền, Đậu Nhỏ ngoan ngoãn đi theo bên cạnh giúp cô lấy tiền và xách túi đồ nhỏ, hai người tính tiền xong thì rời khỏi siêu thị.

Mà sau lưng vẫn có một người đi theo là Dạ Lẫm Hàn.

Đại khái là bởi vì cô không thèm nhận anh ta, cho nên anh ta không từ bỏ mới đi theo bọn họ ra khỏi siêu thị.

Mặt Hàn Mộc Tử vẫn lạnh như băng bước đi lên đằng trước, Đậu Nhỏ quay đầu nhìn một cái, sau đó cậu cẩn thận từng li từng tí kéo góc áo Hàn Mộc Tử nói: “Mẹ, chú kia vẫn đi theo chúng ta kìa.”

Nghe vậy thì bước chân của Hàn Mộc Tử có chút chậm lại, nhưng cũng không dừng lại hẳn, cô cắn môi dưới, sau đó nói: “Đậu Nhỏ, chúng ta mặc kệ anh ta, cứ đi thẳng lên đằng trước là được.”

“Nhưng mà… mẹ không quen chú kia sao? Nếu như mẹ không quen chú ấy, tại sao chú ấy phải đi theo chúng ta?” Đậu Nhỏ ngửa đầu hỏi một câu.

Hàn Mộc Tử cũng muốn hỏi tại sao anh ta phải đi theo cô? Chẳng lẽ hành động đi theo sau lưng người khác thế này không phải rất quá đáng sao?

Nhưng cô không muốn hỏi anh ta, vì thế cô sẽ không đi hỏi anh ta. Nghĩ tới đây, Hàn Mộc Tử hít sâu một hơi, mắt cô thấy cách đó không xa chính là tiểu khu chỗ cô ở. Cô cũng không thể để Dạ Lẫm Hàn biết mình ở đây, bằng không sau này anh ta cứ đến đây tìm cô thì cô biết phải làm sao đây?

Đang nghĩ ngợi thì cô mới bắt gặp ven đường có một quán đồ nướng, thế là nhân tiện nói: “Đậu Nhỏ, vừa rồi chúng ta đi dạo lâu như vậy, hay là đi vào ăn một chút gì có được hay không?”

Đậu Nhỏ ngẩng đầu nhìn: “Nhưng mà không phải mẹ nói muốn về nhà nấu com sao?”

“Không sao.” Hàn Mộc Tử cười khẽ nói: “Ăn một chút đồ nướng không ảnh hưởng buổi tối ăn cơm, chỉ cần chúng ta không ăn quá nhiều là được, mẹ đi mệt quá rồi, được không?”

Lúc này Đậu Nhỏ mới nhẹ gật đầu: “Vậy được rồi.” Thế là hai mẹ con cùng nhau vào quán đồ nướng, bọn họ vừa ngồi xuống nhân viên cửa hàng đã rất nhiệt tình chào hỏi.

Bước chân Dạ Lẫm Hàn đi theo bọn họ ngừng lại, anh ta đứng ở bên ngoài quán đồ nướng, sau đó nhìn bốn phía xung quanh một cái.

Anh ta là người thông minh, nhìn thấy Hàn Mộc Tử mua đồ xong không gọi xe, ngược lại dẫn đứa trẻ đi thẳng về phía trước. Vì thế Dạ Lẫm Hàn suy đoán hẳn là cô ở gần đây, hiện tại bọn họ lại vào quán đồ nướng…

Chắc là cô không muốn anh ta biết chỗ ở của cô là ở đâu.

Là một người đàn ông, nếu như anh ta có phong độ quý ông, lúc này Dạ Lẫm Hàn hẳn nên đi thẳng chứ không phải tiếp tục đi theo khiến đối phương khó xử.

Thế nhưng… Năm năm không gặp. Cô lại ở ngay thành phố này, hôm nay anh ta thật vất vả đụng phải cô, để cô rời đi…Thật sự không cam lòng.

Nghĩ tới đây, Dạ Lẫm Hàn dùng sức nắm chặt nắm đấm, anh ta do dự có nên đi khỏi hay không?

Đúng lúc điện thoại di động vang lên, Dạ Lẫm Hàn lấy điện thoại di động ra nghe, sau đó sắc mặt trở nên khó coi hơn.

“Tôi đã biết, tôi lập tức tới ngay.”

Sau khi cúp điện thoại, Dạ Lẫm Hàn chưa từ bỏ ý định mà nhìn hai người bên trong quán đồ nướng.

Cuối cùng suy nghĩ, vẫn lấy cây bút mang theo bên người ra, sau đó xé một trang giấy viết số điện thoại của mình lên rồi bước chân bước vào quán đồ nướng.

Lúc Dạ Lẫm Hàn ngồi xuống trước mặt Hàn Mộc Tử, sắc mặt Hàn Mộc Tử như muốn đóng băng, ánh mắt cô nhìn anh ta cũng rất không tốt.

“Này anh, tôi đã nói tôi không quen biết anh, cuối cùng thì anh đi theo tôi là có ý gì? Nếu như anh còn dây dưa không như vậy rõ, có thể tôi sẽ gọi công an đến giải quyết vấn đề.”

Sắc mặt Dạ Lẫm Hàn lạnh nhạt nhìn cô nói khẽ: “Mặc dù tôi không biết tại sao em không nhận tôi, nhưng chắc hẳn em có nguyên nhân của mình, em không muốn nói tôi cũng không ép em, nhưng tôi sẽ đợi. Đây là phương thức liên lạc của tôi, năm năm tôi vẫn luôn chờ em, nếu như em muốn nhận lại tôi thì có thể liên hệ với tôi.”

Nói xong, Dạ Lẫm Hàn để tờ giấy mình đã viết số điện thoại lên trên bàn.

Ánh mắt Hàn Mộc Tử không di chuyển mà vẫn lạnh lùng như cũ.

Dạ Lẫm Hàn ho nhẹ một tiếng nói: “Tôi còn có việc, không quấy rầy nữa.” Nói xong, Dạ Lẫm Hàn đứng dậy trực tiếp rời đi. Nhưng trước khi đi, anh ta nhìn Đậu Nhỏ một cái, vả lại ánh mắt kia còn có… Ý tứ sâu xa.

Anh ta đi rất nhanh, hình như là có việc gấp.

“Mẹ, đây là số điện thoại di động chú kia để lại.” Đậu Nhỏ cầm tờ giấy tới.

Sắc mặt Hàn Mộc Tử khẽ thay đổi, cô nhẹ giọng nói với con trai của mình: “Mau vứt nó đi.”

“Vứt nó sao?” Đậu Nhỏ nháy mắt: “Tại sao vậy mẹ?”

Hàn Mộc Tử kiên nhẫn nói giải thích với con trai của mình: “Đậu Nhỏ, mẹ không muốn có bất cứ liên hệ gì với anh ta. Cho nên mẹ không cần số điện thoại di động kia, vì vậy tờ giấy này trở nên vô dụng cần phải ném đi.”

Cô cũng không định lui tới gì với Dạ Lẫm Hàn, làm sao cô lại đi trêu chọc một người khác của nhà họ Dạ rồi?

Dạ Lẫm Hàn. …

Cô không muốn dính líu quan hệ gì với người nhà họ Dạ.

“Được ạ.” Đậu Nhỏ đã hiểu ý của cô, tay nhỏ của cậu vò tờ giấy thành một cục, sau đó ném vào thùng rác bên cạnh.

“Ngoan.” Hàn Mộc Tử cười cưng chiều thỏa mãn nhéo gương mặt của Đậu Nhỏ.

Sau khi hai mẹ con ăn mấy xâu đồ nướng trong quán đồ nướng, Hàn Mộc Tử xác định Dạ Lẫm Hàn đã sự thật rời đi, tính tiền xong là cô dẫn Đậu Nhỏ về nhà.

Lúc hai người đi qua đường nhỏ, con mèo mẹ trong bụi cỏ nhìn thấy Hàn Mộc Tử, nó lập tức chui ra khỏi bụi cỏ đến bên chân cô cọ cọ kêu lên.

“Con mèo kìa.”” Đậu Nhỏ chỉ nó.

“Ừm.” Hàn Mộc Tử gật đầu, cô rất muốn xoay người sờ nó một chút, đáng tiếc trong tay của cô cầm nhiều đồ. Cô suy nghĩ một chút, nhớ từ trong túi mình còn mua cá, thế là dịu dàng nói với con mèo mẹ: “Tao có mua cá cho mày đây, nhưng hiện tại chúng tao phải đi trước. Lát nữa tao rảnh sẽ đến đưa cho, mày về cho con mày bú trước đi.”

Hình như mèo hoang nghe hiểu lời cô nói, nó kêu meo meo vài tiếng, sau đó xoay người trở lại bụi cỏ.

Hàn Mộc Tử nở một nụ cười hài lòng.

“Thật ngoan.”

Đậu Nhỏ cũng sợ hãi than một câu: “Ngoan ghê vậy đó.”

“Được rồi, chúng ta về nấu cơm trước. Lát nữa mẹ làm cá xong, chúng †a sẽ cùng nhau đến đưa cho chúng nó.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK