Mục lục
Cô Vợ Đánh Tráo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1152

“Ở nhà cậu của Đậu Nhỏ?”

La Tuệ Mỹ còn đang nghĩ, cậu của Đậu Nhỏ là ai..

Bà ấy là một người thông minh, kết hợp lại những tin tức gần đây, còn có ngữ điệu gượng gạo của con gái khi nói chuyện, bà cảm thấy dường như mình có thể đoán ra được một chút.

Nhưng, không thể chắc chắn.

Vì thế La Tuệ Mỹ bèn nói: “Vậy tối nay con thì sao?”

“Mẹ… mẹ đừng hỏi nữa, bây giờ trong lòng con rất rối, ngày mai về con sẽ nói với mẹ, được không?”

Con gái chính là báu vật trong lòng bà, nghe Nhan dùng giọng điệu uất ức như vậy nói chuyện với mình, La Tuệ Mỹ lập tức liền mềm lòng, vừa định nói được, thì cha Chu ở một bên kịp thời lên tiếng. “Nhan à, vậy con nghỉ ngơi cho tốt đi, có chuyện gì nhất định phải nói với ba mẹ đó, tuyệt đối đừng sợ, biết chưa con?”

“Um.”

Sau khi cúp điện thoại, La Tuệ Mỹ liếc cha Chumột cái. “Tôi còn chưa làm gì, ông vội cái gì chứ? Ông biết cậu của Đậu Nhỏ là ai? Tuy Đậu Nhỏ và chúng ta có quan hệ rất tốt, nhưng ai biết được cậu của nó là người thế nào chứ? Ông tin tưởng vậy sao?”

Cha Chu nghiêm túc nói: “Đương nhiên tin rồi, thằng bé Đậu Nhỏ kia có gia giáo tốt như vậy, đứa trẻ thế này thì trong nhà khó có người hư hỏng lắm. Nhưng quan trọng nhất là Nhan Nhan nó tin cậu ta mà. Người làm ba như tôi đương nhiên cũng tin rồi.”

Chậc, câu đằng sau này quả là nói đúng rồi. Tiểu Nhan và Lý Tư Hàn cùng nhau ra ngoài, vừa mới đầu hai người lo rằng Tiểu Nhan nói mình không sao có phải là vì bị uy hiếp không, vì vậy mới điên cuồng ra hiệu vài câu. Ai ngờ Tiểu Nhan trực tiếp vạch trần, hơn nữa trong giọng nói còn mang theo vẻ bất lực.

Sau đó lại nói Lý Tư Hàn nên ở trong bệnh viện, mà cô ấy thì lại ở nhà cậu của Đậu Nhỏ, trong lời nói cũng có sự thay đổi rất lớn. Cô ấy bằng lòng ở lại nơi đó, lại còn là cậu của Đậu Nhỏ, hai người đương nhiên liền không truy cứu nữa.

Sau khi Tiểu Nhan cúp điện thoại thì thấy điện thoại nhắc nhở pin yếu, hết cách, cô đã dùng điện thoại cả một ngày, sau đó còn bị La Tuệ Mỹ gọi tới rất nhiều cuộc, trực tiếp khiến pin điện thoại cô ầm ầm giảm xuống.

May mà vẫn còn một chút.

Sau khi báo bình an xong, Tiểu Nhan nắm chặtđiện thoại trong tay, nhìn bốn phía trống rỗng.

Trước đó cô còn rất sợ, nhưng bởi vì tất cả những gì xảy ra khi nãy đều quá huyền ảo, trực tiếp che đi những chuyện khiến người ta sợ hãi kia. Tiểu Nhan do dự đi ra bên ngoài, dép lê trên chân rất không vừa chân, lúc đi đường cũng không dễ khống chế, vả lại còn phát ra tiếng động rất lớn, trong đêm đen yên tĩnh càng tỏ vẻ đột ngột.

Cô có hơi lúng túng, chỉ có thể cố gắng co chân lại để đảm bảo cho lúc đi không phát ra tiếng động quá lớn.

Đẩy cửa phòng ra, đèn trên hành lang đang bật sáng, nhưng lại không có người.

Căn phòng rất lớn, hành lang cũng rất lớn, nhưng Tiểu Nhan nhìn trái nhìn phải cũng không thấy ai, cũng không biết Hàn Thanh đã đi đầu rồi. Cô ấy không muốn ở đây một mình, chỉ có thể khó khăn mang dép lê đi tiếp tục đi về phía trước tìm anh ta.

Lúc rẽ ngoặt, một con mèo trắng đột nhiên từ trong góc chuồn ra, nhảy qua người cô. Bởi vì mèo đột nhiên xuất hiện, lại còn chạy về phía Tiểu Nhan, cô bị dọa giật mình, thân thể phản xạ lùi về sau.

Nhưng lại vì dép quá lớn, không kịp lui về, cả người ngã ngồi trên sàn nhà lạnh bằng. Lông tơ toàn thân đều dựng đứng lên, trong đêm đen yên tĩnh, Tiểu Nhan bị dọa sợ đến mức tim đập điên cuồng.

Cùng lúc đó, một cái tay lớn đột nhiên nắm lấy cánh tay cô, Tiểu Nhan bị dọa hét toáng lên, ngay lúcmuốn đẩy người vừa xuất hiện thì một giọng nói đàn ông lạnh nhạt lại quen thuộc vang lên bên cạnh cô. “Là tôi.”

Đây là giọng nói của Hàn Thanh.

Là giọng nói có thể khiến cô yên lòng.

Do dự một lát, cô xoay người lại nhào vào lòng Hàn Thanh, ôm anh thật chặt, vùi mặt trong lòng anh không muốn ngẩng lên.

Lúc cô gái nhỏ nhào về phía anh, Hàn Thanh hơi sững ra một lát, sau đó liền cảm thấy gò má mềm mại của cô chạm vào người mình, trong lòng dường như bị chạm vào một cái, mềm nhũn hoàn toàn. Nhưng rất nhanh Hàn Thanh liền phát hiện ra cô gái nhỏ ở trong lòng mình đang run rẩy dữ dội, dáng vẻ như đã chịu phải nỗi hoảng sợ rất lớn. Ánh mắt anh có hơi ác liệt, duỗi tay ôm lấy bờ vai cô gái nhỏ, sau đó híp mắt lại nhìn về phía đầu sỏ gây tội đã dọa cô sợ đang đứng một bên. “Không Không, nửa đêm không ngủ chạy ra đây dọa người làm gì?

Không Không là một con mèo, một con Ragdoll thuần chủng, sau khi nó ngồi đó bị Hàn Thanh trách mắng một trận, thì cứ như có thể nghe hiểu mà nghiêng nghiêng đầu nhẹ meo một tiếng. “Meo Một tiếng mèo kêu cực kỳ mềm dịu còn kèm theo một chút lấy lòng, cứ như đang nói, tui sai rồi…

Tiểu Nhan co lại trong lòng Hàn Thanh, lúc nghe thấy tiếng mèo kêu thì hơi sững người một lát, cái tayvốn đang ôm chặt lấy Hàn Thanh chầm chậm thả lòng vài phần, sau đó từ trong lòng anh ngóc đầu dậy nhìn về nơi phát ra thanh âm.

Cái bóng trắng… vừa nãy mới nhảy qua người cô, thật ra là một con mèo?

Ragdoll Không Không bé nhỏ ngồi ở đó, nhìn vào đôi mắt Tiểu Nhan đang nhìn qua, hơi hơi chớp mắt, lại mềm mại meo một tiếng nữa. “Meo meo…”

Cử như đang chào hỏi với Tiểu Nhan vậy.

Vừa nãy Tiểu Nhan đúng là đã bị dọa sợ, nhưng lúc đó đầu óc cô đang căng chặt, chỉ thấy có một cái bóng màu trắng nhào về phía mình, cô vốn dĩ đã bị hoảng sợ nên ngay lú đó không khống chế được mình liền ngã ngồi xuống sàn nhà lạnh băng.

Bây giờ phát hiện ra thứ dọa cô sợ, vậy mà lại là một con mèo.

Sau khi sực tỉnh lại, Tiểu Nhan cảm thấy có hơi mất mặt, bởi vì trước mặt là một con mèo Ragdoll nhỏ cực kỳ đáng yêu, hơn nữa bộ lông còn mượt mà sạch sẽ, nhìn dáng vẻ cực kỳ dễ bắt nạt. “Ngày thường nó rất ngoan, tối hôm nay chắc là cảm giác được trong nhà có hơi thở người lạ nên mới ra đây xem thử, té đau rồi sao?”

Đừng nói chở, té xuống như vậy thật đúng là rất đau đó.

Nhưng khi đối mặt với Hàn Thanh, Tiểu Nhan không dám nói, chỉ có thể dùng sức lắc đầu, sau đó nhìn về phía con mèo.

“Không Không?”

“Meo?”

Bé Ragdoll nghiêng nghiêng đầu: ‘Cô đang kêu tui hả?”

Bộ dáng ngơ ngác đáng yêu kia khiến Tiểu Nhan thả lỏng người, cảm xúc cũng không còn căng chặt như lúc nãy nữa, cô hỏi một câu: “Em có thế, sờ nó không?”

“Được, Không Không rất ngoan.”

Vì vậy Tiểu Nhan liền chầm chậm lại gần bé Ragdoll Không Không, ngồi xổm xuống duỗi tay sờ vào cái đầu tròn tròn của nó, cảm giác mềm mại thoải mái cứ như đang sờ vào kẹo bông gòn vậy.

Tiểu Nhan nhịn không được lại sờ thêm một lúc.

“Meo meo..” Không Không cảm thấy thoải mái, liền bắt đầu nhỏ giọng rên lên. Tiểu Nhan vẫn luôn rất thích mèo, những con mèo mà Mộc Tử và Đậu Nhỏ nhận nuôi ở dưới lầu tiểu khu là những con mèo nhà màu vàng quýt, năm đó Tiểu Nhan cực kỳ yêu thương một nhà bốn người đó. Chẳng qua sau đó vì ra nước ngoài và một số chuyện khác, cô còn muốn đem những con mèo đó tặng cho người nhận nuôi.

Vừa khéo trong công ty có mấy em gái nghe thấy cô muốn tặng mèo thì đều nhận về nuôi hết.

Chỉ còn lại con mèo màu vàng quýt lớn được nuôi trong công ty, mèo vàng quýt rất có tính người, ở trong công ty sẽ không chạy loạn, sau khi Mộc Tử tới thì liền bị đem về biệt thự rồi.

Sau đó Tiểu Nhan liên không còn nuôi mèo nữa.

Không ngờ Hàn Thanh lại có nuôi một con trong nhà.

Bởi vì nhìn vẻ ngoài của anh, không giống với người sẽ nuôi mèo một chút nào.

“Meo meo!”

Bé Ragdoll đột nhiên duỗi tay cái móng vuốt ra, nhìn Tiểu Nhan đòi ôm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK