Chương 617
Trên đường trở về nhà, Hàn Mộc Tử mới nhận ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
Đó chính là cô vừa mới mời Hàn Thanh thường xuyên đến nhà ăn cơm, thậm chí còn dọn dẹp phòng khách cho anh ta, nếu trong khoảng thời gian gần đây anh ta đến ở, nhỡ đâu tình cờ gặp phải Dạ Mạc Thâm…
Nghĩ đến đây, sắc mặt Hàn Mộc Tử trở nên có chút khó coi.
“Mẹ, mẹ sao vậy?”
Nghe thấy vậy, Hàn Mộc Tử định thần lại và nhìn Đậu Nhỏ đang ngồi dựa vào cánh tay cô, nghĩ rằng sau này anh ta sẽ sống cùng với mình, nếu Dạ Mạc Thâm đột ngột đến thăm, đến lúc đó cô phải xử lý thế nào? Cho dù thế nào giấy cũng không thể bọc được lửa, nhưng… cô vẫn muốn cố gắng làm một chút gì đó.
Nhưng, trong lòng cô thật sự nghĩ như vậy sao?
Cô thật sự…không muốn sống cùng Dạ Mạc Thâm sao? “Mẹ không sao, mẹ chỉ là đang nghĩ một chuyện thôi.”
Đậu Nhỏ mở to mắt, tò mò nhìn cô: “Chuyện gì vậy mẹ, có muốn nói cho Đậu Nhỏ nghe không, để Đậu Nhỏ san sẽ lo lắng với mẹ.”
Để cậu bé san sẻ lo lắng với mình?
Hàn Mộc Tử nhìn khuôn mặt nhỏ bé ngây thơ của cậu bé, nghĩ đến những lời nói mà Dạ Mạc Thâm đã nói với mình ngày hôm đó.
Anh nói…ngay cả khi cô sinh ra một đứa con của chồng cũ, anh cũng sẵn sàng coi đứa trẻ đó như con ruột của mình.
Thật sao? Anh thật sự có thể làm được như vậy sao?
Cô có chút không tin tưởng, cảm thấy đàn ông đều rất ích kỷ, sẽ không dễ dàng tha thứ cho việc người phụ nữ của mình có liên quan đến người đàn ông khác.
Mặc dù cô không hề có liên quan đến người đàn ông khác, nhưng trong suy nghĩ của Dạ Mạc Thâm, anh cho rằng đứa bé này là của Lâm Giang.
Bởi vì không lâu sau khi cô gả vào nhà họ Dạ, đã bị kiểm tra phát hiện ra chuyện cô mang thai.
Vì vậy trong tâm trí của Dạ Mạc Thâm, đứa bé này chính là của Lâm Giang.
Trong lòng đang suy nghĩ, Hàn Mộc Tử đã chậm rãi nói: “Con… không phải lúc trước đã nói với mẹ, rằng con muốn tìm bố sao?”
Câu sau đó, cô hỏi một cách cẩn thận từng li từng tí, giống như đang thăm dò.
Đậu Nhỏ nghe xong, không khỏi chớp chớp mắt, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, mẹ muốn tìm bố cho Đậu Nhỏ sao?”
Hàn Mộc Tử khẽ gật đầu: “Ừm, không phải con vẫn luôn muốn tìm sao?”
“Nhưng…”
Đậu Nhỏ đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình ra, dùng sức chọc mạnh nói: “Đậu Nhỏ chỉ muốn tìm bố”
Nghe thấy vậy, Hàn Mộc Tử ngừng lại, hiểu được suy nghĩ của Đậu Nhỏ.
Cô nghĩ một lúc, cắn môi dưới.
“Nếu mẹ nói, chính là bố của Đậu Nhỏ thì sao?”
Ánh mắt của Đậu Nhỏ đột nhiên sáng lên: “Thật sao mẹ, mẹ thật sự muốn tìm bố cho Đậu Nhỏ sao?”
Cảm xúc của cậu bé trở nên vô cùng kích động, lập tức ôm chặt lấy cánh tay của Hàn Mộc Tử: “Mẹ, vậy khi nào chúng ta đi tìm bố vậy?”
Đứa bé này.
Vừa nghe thấy tìm bố đã vui mừng như vậy sao?
Vì vậy Hàn Mộc Tử nghĩ, có thể trong mắt đứa bé này, có thể tìm được bố ruột của mình, thật sự là một điều vô cùng hạnh phúc.
“Không cần vội, cứ từ từ, nếu có cơ hội, mẹ… sẽ cho con được gặp bố.”
“Cảm ơn mẹ.”
Hàn Mộc Tử ôm chặt Đậu Nhỏ vào lòng, bỗng nhiên cảm thấy nút thắt trong lòng mình dường như đã được tháo gỡ rồi.
Nếu có thể, cô hi vọng rằng cô và Đậu Nhỏ sẽ được hạnh phúc.
Nghĩ đến đây, nụ cười trên khuôn mặt của Hàn Mộc Tử dần dần trở nên tươi hơn.
Sau khi đưa Đậu Nhỏ về nhà, Hàn Mộc Tử sống cuộc sống đi sớm về muộn, ban ngày đi đến công ty, đưa Đậu Nhỏ đi học, buổi tối chờ Đậu Nhỏ tan học, đón về nhà.
Cuộc sống tưởng chừng như rất bình yên, nhưng Dạ Mạc Thâm dường như mất tăm tích, chưa từng xuất hiện.
Hàn Mộc Tử cảm thấy rất kỳ lạ, cho đến khi Lãnh Nguyệt Nguyệt nói với cô, Dạ Mạc Thâm đi nước ngoài công tác mấy ngày nay, cô mưới biết thì ra anh đã không còn ở trong nước nữa.
Vừa nghĩ đến việc anh ra nước ngoài, đến một chút thông tin cũng không hề nói cho cô biết, trong lòng Hàn Mộc Tử càng trở nên trống rỗng, dường như thiếu đi một thứ gì đó. Sau khi cô đón Đậu Nhỏ về nhà, cũng không dễ dàng gì thuyết phục được lý trí của mình, cuối cùng… anh thật sự ra nước ngoài mà không nói một lời nào sao? “Vậy cô có biết khi nào anh ấy trở về không?”
Hàn Mộc Tử không khỏi hỏi thêm.
Lãnh Nguyệt Nguyệt nhăn mũi nói: “Tôi sao mà biết được chứ? Tôi chỉ định đi nộp bản thiết kế, vô tình nghe mọi người nói tổng giám đốc Dạ đi nước ngoài công tác, bảo tôi mấy ngày này không phải đến tìm anh ấy nữa.”
“Được rồi, tôi biết rồi.” Hàn Mộc Tử khẽ gật đầu, ý muốn nói rằng bản thân đã rõ rồi.
Lãnh Nguyệt Nguyệt nhìn cô: “Mộc Tử, nhìn cô có vẻ đang thất vọng?”
Hàn Mộc Tử: “…”
Cô đưa tay chạm lên mặt mình, rõ ràng như vậy sao?
Cô đã để sự thất vọng hiện trên khuôn mặt rồi sao?
Nghĩ đến đây, cô không còn cách nào khác đành nói: “Cô đi làm việc của mình đi.”
“Được rồi.”
Sau khi Lãnh Nguyệt Nguyệt đi khỏi, tình cờ gặp Tiểu Nhan đang chuẩn bị đi vào, không khỏi hóng hớt, cô ta vội vàng kéo Tiểu Nhan đến phòng uống trà gần đó.
“Cô kéo tôi làm gì? Tôi vẫn còn công việc phải đi báo cáo với Mộc Tử, mau bỏ tôi ra.”
“Tiểu Nhan, Mộc Tử vừa mới hồn bay phách lạc”
“Hồn bay phách lạc sao?”
Tiểu Nhan vừa nghe thấy chuyện của Mộc Tử liền dừng lại, sau đó nheo mắt nhìn qua Lãnh Nguyệt Nguyệt: “Nói như vậy, là có ý gì?”
“Tôi nói với cô ấy là Dạ Mạc Thâm đi nước ngoài công tác, sau đó cô ấy liền có vẻ rất thất vọng”
Nghe vậy, Tiểu Nhan liền biết ngay.
Thì ra là do chuyện của Dạ Mạc Thâm.
Thật ra trước giờ tình cảm của Hàn Mộc Tử dành cho Dạ Mạc Thâm cô ấy đều biết, mặc dù đã ở nước ngoài năm năm, nhưng tình cảm Hàn Mộc Tử dành cho Dạ Mạc Thâm chưa bao giờ ngừng lại.
Ngoài mặt cô luôn tỏ ra lạnh lùng bình tĩnh, cũng chỉ là từ từ đóng băng trái tim lại mà thôi, nhưng tình cảm thì vẫn còn đó, chỉ là ở đó đã thêm một tầng băng.
Giờ đây… có lẽ Dạ Mạc Thâm cũng đã làm tan chảy được phần nào lớp băng đó rồi.
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan khẽ gật đầu.
“Tôi biết rồi.”
Nói xong Tiểu Nhan vừa định quay người bước đi thì Lãnh Nguyệt Nguyệt vội vàng kéo lại: “Cô cứ bình tĩnh như vậy sao? Mộc Tử với tổng giám đốc Dạ… có phải là…có gì không?”
“Haiz, Lãnh Nguyệt Nguyệt, không nhìn ra được cô lại ba hoa như vậy đấy, đến chuyện của cấp trên cô cũng phải hỏi vậy à?”
“Ai ya, tôi chỉ hỏi một chút thôi, †ò mò mà.”
“Là tò mò thật, hay là cô muốn quan tâm đến tổng giám đốc Dạ?”
Tiểu Nhan nheo mắt nhìn qua Lãnh Nguyệt Nguyệt một cách nghiêm túc, đó cũng không phải là suy nghĩ ác ý của cô ta, mà là sức hút của tổng giám đốc Dạ thật sự quá lớn, có mấy cô gái có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của anh ấy chứ?
Lãng Nguyệt Nguyệt vừa nghe, lập tức mở to mắt nhìn: “Cô nghĩ nhiều quá rồi, người như anh ấy, hoàn toàn không phải hình mẫu lý tưởng của tôi.”
“Ò, vậy hình mẫu lý tưởng của cô là như nào?”
Hình mẫu lý tưởng của cô ta?
Lãnh Nguyệt Nguyệt không có hình mẫu lý tưởng, chỉ là trong đầu cô ta đột nhiên hiện lên hình bóng của Vương An.
Cô ta vội vàng lắc đầu nói: “Chết rồi, sao lúc này tôi lại nghĩ đến anh ta chứ, thật đáng sợ.”
“Nghĩ đến ai?”
Tiểu Nhan tò mò hỏi.
“Ngoài tên Vương An đáng ghét ra thì còn ai vào đây nữa?”
Lãnh Nguyệt Nguyệt sờ tay lên mặt mình: “Đúng là bóng ma đeo bám, lúc nào cũng ám theo tôi.”
Nhìn bộ dạng của cô ta, Tiểu Nhan có thể khẳng định rằng cô ta không hề có ý đồ với Dạ Mạc Thâm, Tiểu Nhan vỗ về an ủi Lãnh Nguyệt Nguyệt: “Chúc mừng cô, cô đã thành công rơi trong bẫy của anh ta rồi.