Chương 1029: Buôn chuyện
Ba Chu cũng ngỡ ngàng, con gái lau mặt cho ông ấy ư?
Ông ấy chưa kịp gạt đi thì Tiểu Nhan đã quay bước đi vào nhà vệ sinh lấy nước, một lúc sau thì đi ra, cô bưng chiếc thau rửa mặt nho nhỏ đã xối nước ngập một nửa trên tay, bên trong có một chiếc khăn mặt màu trắng.
Đây là những thứ mà cô mang từ nhà tới, để sau khi tỉnh lại ba Chu có thể dùng ngay.
Tiểu Nhan đặt thau nước lên tủ bên cạnh giường, rồi vắt khô khăn mặt, cúi người xuống chuẩn bị lau mặt cho ba Chu.
Có lẽ do từ sau khi Tiểu Nhan lớn lên thì hai ba con chưa từng thân thiết như vậy lần nào nữa nên khi Tiểu Nhan lại gần lau mặt cho ông ấy, ba Chu cảm thấy không được tự nhiên.
Lau được một lúc, ba Chu đành bảo: “Nhan Nhan, để đấy ba tự làm”
Nói rồi bà Chu định giơ tay cầm lấy chiếc khăn mặt.
Thế nhưng vừa mới nhúc nhích một chút đã cảm thấy chạm phải vết thương, ông ấy đau đớn nghiến răng ken két.
“Ba ơi, ba có sao không?”
Mặt Tiểu Nhan biến sắc: “Có phải là đau ở đâu không? Con đi gọi bác sĩ đến khám cho ba nhé?”
Ba Chu từ từ hồi lại, lắc đầu: “Không sao hết, có thể là vừa rồi không cẩn thận chạm phải vết thương.”
Nghe thấy vậy, Tiểu Nhan thở phào nhẹ nhõm: “Đã bảo là để con lau mặt cho ba rồi mà ba còn cử động lung tung làm gì? Cứ nằm yên thôi là được rồi mà. Con là con gái của ba chứ có phải ai đâu, có gì mà ba phải chối đây đẩy nhỉ?” Khi nói những lời này, giọng của Tiểu Nhan trở nên nghiêm nghị, cô quay người giặt lại một lượt khăn, rồi lại khom lưng lau mặt cho ba Chu một cách tỉ mỉ, cô nói tiếp: “Không phải là ba sợ con lau không sạch đấy chứ? Ba yên tâm, con sẽ lau cho ba vài lượt, đảm bảo mẹ con đến trông thấy chắc chắn sẽ vừa lòng.”
Ba Chu nhìn cô con gái đứng trước mặt.
Đã năm năm rồi.
Ông ấy đã không gặp con gái mình được năm năm rồi.
Giờ đây, con gái đang ở ngay cạnh bên, còn lau mặt cho ông ấy và vừa rồi còn nói chuyện với ông bằng giọng nghiêm khắc. Không biết bao nhiêu lần ba Chu từng tưởng tượng ra cảnh khi hai ba con gặp lại nhau sẽ như thế nào.
Ông ấy tưởng đâu Tiểu Nhan sẽ tiếp tục bướng bỉnh, còn ông ấy sẽ tiếp tục nghiêm mặt lạnh lùng.
Không ngờ rằng hai ba con lại có thể hòa thuận như thuở ban đầu.
Nghĩ đến đây, gương mặt già nua của ba Chu hiện lên vẻ mừng vui thanh thản: “Cuối cùng thì con gái của ba cũng đã lớn, giờ đây đã biết lo cho ba rồi”
Nghe thấy vậy, bàn tay Tiểu Nhan dừng lại, đối diện với ánh mắt hiền từ của người cha, cô lại nhớ tới bao năm qua mình không gặp mặt ba lấy một lần, trái tim không khỏi quặn thắt.
Cô cắn môi, giọng nói thổn thức.
“Ba ơi, con xin lỗi…
Ba Chu cũng ngỡ ngàng.
“Năm năm trước, con không nên làm như thế với ba, những năm qua… Con đã sai rồi, ba tha thứ cho con được không ba? Sau này con nhất định sẽ luôn ở bên ba mẹ, không chạy đi đâu hết nữa”
Ba Chu không ngờ nay cô lại trở nên tâm lý như thế, ông ấy bị những lời nói của cô làm cho hai mắt rưng rưng.
“Nhan Nhan ơi, ba không trách cứ gì con, con đừng tự trách mình nhé.”
“Thật không ạ? Nhưng năm năm qua…”
“Con có biết lúc bị tai nạn xe ba đã nghĩ đến điều gì không?” Ba Chu nhìn gương mặt của cô con gái, mấp máy môi, đưa mắt nhìn lên trân nhà màu trắng.
“Lúc gặp tai nạn, ba hối hận lắm, hối hận vì những năm qua… Tại sao không chủ động gọi điện cho con lấy một lần, nếu như… năm xưa ba chủ động gọi điện thoại cho con thì có lẽ hai ba con chúng ta đã chẳng có chuyện không gặp nhau suốt năm năm trời. Nhưng may sao, ông trời rủ lòng thương, ba chưa về với các cụ”
Còn có thể gặp lại được con gái. Tiểu Nhan vừa mới gói ghém lại cảm xúc của mình, không ngờ lại nghe được những lời đâm nước này, cô cố kìm lòng: “Ba ơi, ba đừng nói nữa, những lời ba nói cũng giống những điều con nghĩ vậy, nên sau này, ba con mình đừng tranh cãi nữa, được không ba?”
Ba Chu mỉm cười gật đầu.
“Sau này con gái sẽ sửa cái tính ngang bướng đi, con cũng không ra nước ngoài nữa, tới đây con sẽ ở nhà với ba mẹ, chăm sóc ba mẹ”
Ba Chu đột nhiên cảm thấy rằng lần này trở về, tính cách của Tiểu Nhan đã thay đổi hoàn toàn.
Còn về phía Tiểu Nhan, thay đổi là điều khó tránh.
Vất thương mà Hàn Thanh gây ra cho cô còn chưa lành lặn thì ba cô đã gặp phải tai nạn xe, đối với Tiểu Nhan thì chẳng khác nào sấm giữa trời quang.
Khi ấy bỗng nhiên cô cảm thấy rằng không điều gì quan trọng hơn tính mạng của ba mình được nữa.
Bất kể là công việc hay là tình yêu, cũng không quan trọng bằng ba mẹ của cô.
Vậy nên cô đã quyết định phải xốc lại tinh thần.
Buổi trưa, khi bà La Tuệ Mỹ đưa cơm tới, đích thân Tiểu Nhan đút cháo cho ba Chu ăn. Do ông vừa mới tỉnh lại, dạ dày còn rất yếu nên chỉ ăn được thức ăn lỏng thanh đạm, và còn không thể ăn được nhiều.
Tiểu Nhan đút rất chậm rãi, và cũng rất nghiêm túc.
Bà La Tuệ Mỹ đứng kế bên chứng kiến cảnh tượng này, không nhịn được cất tiếng hỏi: “Hai ba con nhà ông làm lành rồi đấy à? Đã dốc hết bầu tâm sự chưa?”
“Mẹ này, chắc chắn là dốc bầu tâm sự rồi chứ, không thì con lại đút cho ba ăn chắc?” Tiểu Nhan nhìn bà La Tuệ Mỹ ngán ngẩm, cảm thấy bà thực sự không có mắt quan sát gì hết.
Cứ phải xát muối vào vết thương mới được.
Bà La Tuệ Mỹ còn định nói thêm nữa nhưng đã bị Tiểu Nhan thẳng thừng ngắt lời: “Mẹ ơi, mẹ đã ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa, chỉ mải nấu nướng nên quên hết cả. Nhưng mà mẹ có mang cơm đến đây, hai mẹ con mình có thể cùng ăn tại đây luôn”
“Thế thì mẹ ăn trước đi”
“I Bà La Tuệ Mỹ cũng chẳng hề khách sáo, bà ấy ăn trước một mình. Lúc đang ăn lại sực nhớ ra điều gì đó, bà ấy nhìn Tiểu Nhan và nói: “À đúng rồi, lúc mang cơm đến bệnh viện mẹ lại gặp dì Trượng bên hàng xóm đấy”
Nghe thấy tên dì Trương, Chu Tiểu Nhan bất giác chau mày.
“Dì Trương bảo với mẹ là con gái nhà nào đấy lấy được một doanh nhân giàu có, thành bà chủ ăn sung mặc sướng, ngày ngày đi khắp các nơi chốn cao cấp. Còn mua cho người lớn trong nhà cơ man là những món đồ đắt tiên “
Nghe đến đây, Tiểu Nhan càng nhăn nhó hơn, dì Trương nói với mẹ cô những điều này là có ý gì?
“Mẹ ạ, chẳng lẽ mẹ cũng muốn gả con cho một doanh nhân giàu có, để mua đồ đắt tiền cho ba và mẹ à?”
“Hứ!” Bà La Tuệ Mỹ trách móc cô: “Con nghĩ mẹ của con là loại người gì hả? Ba mẹ gả con chứ nào phải bán con cho người ta, chỉ có mỗi tiền không thì có gì tốt đẹp đâu? Mẹ nghe nói là con gái nhà đó tuy giàu có nhưng mà hai vợ chồng cãi nhau như cơm bữa, có khi còn khóc lóc bỏ về, hai con mắt sưng đỏ lên, chẳng qua là chuyện xấu xa thì đậy lại, nhưng mà nghe phong thanh tin vỉa hè thấy bảo chồng cô ta nuôi bồ nhí ở ngoài, nên mới thường xuyên cãi vã. Cho nên là, có thể mua được đồ đắt tiền thì có tác dụng gì nào? Cũng không hạnh phúc đấy thôi”
Nghe đến đây, Tiểu Nhan thẹn thùng mướt mồ hôi.
“Mẹ ơi, rốt cuộc là mẹ muốn nói gì ạ?”
Bà La Tuệ Mỹ ngại ngùng đặt bát ăn cơm xuống, xoa xoa hai tay: “Thật ra là mẹ muốn biết con với cậu bạn trai của con chia tay như thế nào ấy mà?”
Tiểu Nhan: “… Mẹ! Con đã bảo không phải người yêu rồi còn gì? Mẹ đừng hỏi vê chuyện này nữa!”
Nói đến đây, cô ghìm giọng xuống: “Ba còn đang ở đây này”
Ba Chu được nhắc đến tên thì bật cười ha hả, như thể chẳng hề tỏ ra tò mò nhưng lại rất vui lòng nghe hai mẹ con cãi qua cãi lại.
Đã lâu lắm rồi cảnh tượng yên ấm vui vầy ấy không diễn ra. “Ba con có phải người ngoài đâu, để ba biết chuyện con yêu đương thì có làm sao?
Con lớn bằng ngần này rồi, vài ba năm nữa thôi là thành bà cô rồi đấy”