Mục lục
Cô Vợ Đánh Tráo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1478: Để cô đưa ra quyết định

Cô cảm thấy hốc mắt của mình hơi nóng, ngay cả bản thân cô cũng không thích mình quái đản như vậy, thế là Giang Tiểu Bạch nhanh chóng nhắm mắt lại không nhìn vào đôi mắt của Tiêu Túc.

Sau đó vừa rút tay lại vừa giêu cợt Tiêu Túc: “Anh nói gì vậy? Em đã là người lớn thì sao có thể xảy ra chuyện chứ? Còn nữa, ai muốn anh quản chứ?”

Mặc dù động tác của Giang Tiểu Bạch rất nhanh nhưng ngay khi cô quay đầu Tiêu Túc vẫn nhận ra khóe mắt của cô hơi đỏ, anh tưởng rằng mình nhìn lầm nên muốn xác nhận một chút, thế là anh nghiêng người.

“Sao vậy?”

“Không có gì” Để tránh anh Giang Tiểu Bạch thậm chí còn đưa tay ra chặn anh lại: “Anh đừng nhìn.’ Trong giọng nói của cô như còn kèm theo giọng mũi, điều này làm cho Tiêu Túc nhíu lông mày thật sâu dứt khoát nắm cổ tay của cô sau đó xoay người cô lại đối diện với mình.

Giang Tiểu Bạch không ngờ anh lại đột nhiên trở nên như vậy, chưa kịp chuẩn bị đã đối diện với cặp mắt của anh, sau khi anh ngạc nhiên lập tức cúi đầu xuống.

“Em khóc sao?”

“Không có” Giọng nói của Giang Tiểu Bạch rầu rĩ: “Không phải là bởi vì còn chưa tỉnh ngủ cho nên buồn ngủ sao, khóc cái gì chứ?”

Mặc dù Tiêu Túc sống với Giang Tiểu Bạch chưa lâu nhưng mà anh cũng khá hiểu Giang Tiểu Bạch.

Anh biết tính nết của Giang Tiểu Bạch thuộc về loại nếu như cô ấy thật sự khóc khi xem một bộ phim vậy thì cô sẽ khóc trước mặt bạn, thậm chí còn khóc thật to hoàn toàn không sợ người khác phát hiện.

Nhưng nếu như cô đột nhiên đau lòng trái lại cô sẽ im lặng, không muốn để cho người khác phát hiện.

Cho nên lần này Tiêu Túc nhanh chóng ý thức được Giang Tiểu Bạch thật sự rất buồn.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Không có chuyện gì” Giang Tiểu Bạch lắc đầu, bây giờ vẫn chưa nghĩ kỹ phải nói với Tiêu Túc như thế nào, huống hồ cô cũng không biết mẹ của Tiêu Túc đã nói với anh hay chưa.

“Tiểu Bạch” Giọng điệu của Tiêu Túc hơi đành chịu thở dài: “Dáng vẻ của em bây giờ như vậy mà còn nói với anh là không có chuyện gì xảy ra, em cảm thấy anh sẽ tin sao?”

Cũng đúng, vốn dĩ cô không muốn biểu hiện ra thế nhưng không biết tại sao khi nhìn thấy khuôn mặt của Tiêu Túc còn có ánh mắt của anh, thế mà cô lại không nhịn được để lộ ra sự tủi thân ở trong đáy lòng mình.

Gô đang làm gì vậy? Tại sao lại trở nên ngoài tâm kiểm soát của bản thân như vậy chứ?

Nếu như đã bị anh nhìn thấu mà còn tiếp tục phủ nhận thì cũng không có ý nghĩa gì.

Giang Tiểu Bạch dứt khoát thừa nhận: “Đúng vậy, anh nói đúng, em thực sự không vui cho lắm”

“Sao vậy?”

Giang Tiểu Bạch quan sát nét mặt của anh phát hiện tạm thời anh vẫn chưa biết gì.

“Tiểu Bạch?”

“Cũng không có gì” Giang Tiểu Bạch lắc đầu: “Em nghĩ tới mấy chuyện không mấy vui vẻ nên tạm thời không muốn nói cho anh biết.”

Nửa câu sau làm cho Tiêu Túc im lặng nhưng lại không thể không chiều theo cô, vì vậy anh đưa tay kéo cô về phía mình.

“Có liên quan tới anh sao?”

“Ừ” Giang Tiểu Bạch rất sảng khoái thừa nhận.

“Vậy em càng phải nói cho anh biết, không phải có câu nói cởi chuông phải do người buộc chuông sao?”

Cởi chuông phải do người buộc chuông?

Nghe thấy câu này Giang Tiểu Bạch hoàn toàn im lặng.

Thực ra trước khi Tiêu Túc tan làm Lương Nha Hòa đã gọi điện thoại cho cô, lúc ấy Giang Tiểu Bạch đã biết chuyện hợp bát tự cho nên bà ấy cũng không nói lòng vòng với cô mà vô cùng thẳng thắn nói rõ suy nghĩ của bà ấy.

“Tiểu Bạch, bác đã nghe mẹ con nói về tình hình của con, bác biết bậc cha chú bắt hai đứa gánh chuyện hợp bát tự này ở trên lưng quả thực là không tốt cho lắm, nhưng Tiểu Bạch con phải tin tưởng ngay từ đầu phụ huynh chúng ta đều luôn muốn có tiến triển tốt chứ tuyệt đối không muốn kết quả xấu, kết quả này cũng làm cho chúng ta rất không vui, thậm chí dì và mẹ con cả đêm không chợp mắt. Vốn dĩ không muốn nói cho hai đứa biết nhưng mà dì nghĩ chuyện này vẫn phải tôn trọng ý nguyện của con và tùy con quyết định”

“Bác gái?”

“Tiêu Túc là đàn ông, bác gái và bác trai con từ nhỏ đã là nuôi thả thằng bé, nhiều năm qua thằng bé vẫn luôn tự mò mẫm ở bên ngoài, trước đó máy bay xảy ra chuyện nên trên mặt của thằng bé có một vết sẹo, mặc dù không dễ nhìn nhưng tốt xấu gì cũng bảo vệ được tính mạng. Cho nên bây giờ hai vợ chồng bác không có yêu cầu quá lớn với thằng bé, chúng ta chỉ hy vọng thằng bé còn sống rồi kết hôn với người mà mình thích, sống hạnh phúc mỹ mãn đến hết đời. Tiêu Túc đã lựa chọn con vậy thì người làm ba mẹ như chúng ta cũng sẽ không can thiệp.”

Nghe đến đó Giang Tiểu Bạch gần như có thể hiểu rõ ý của Lương Nha Hòa.

“Bác, chẳng lẽ bác muốn để con đưa ra quyết định sao?”

“Đúng vậy” Lương Nha Hòa thở dài khẽ nói: “Bác thật sự rất thích con, bác trai cũng rất thích con, nếu như con nguyện ý trở thành người một nhà với chúng ta vậy thì bác và bác trai sẽ vô cùng vui, nếu như con không nguyện ý vậy thì sau này bác và bác trai vẫn là người thân của con, con có khó khăn gì đều có thể tìm chúng ta”

Đôi mắt Giang Tiểu Bạch ửng đỏ, cái mũi chua xót đến nỗi không chịu được, không nói nên lời.

“Bác gái..”

“Tiểu Bạch đừng khóc, bác nói với con những lời này không phải là đang ép con phải đưa ra quyết định, chẳng qua bác cảm thấy cuộc đời của một người con gái rất khó khăn chứ không giống như con trai, thanh xuân của con cũng chỉ ngắn ngủi như vậy thôi nên chọn người thì chắc chắn phải chọn cho tốt, nghìn vạn lần không thể chọn sai người. Bác cũng là phụ nữ cho nên có thể hiểu được nên cũng đừng trách mẹ con. Sau khi mẹ con đã trải qua suy nghĩ về cuộc chiến giữa trời với người rồi mới lựa chọn nói với con”

Giang Tiểu Bạch không nói nên lời, gắt gao cắn chặt môi dưới của mình.

“Không cần phải trả lời vội, bác có nhiều thời gian nên dì sẽ không nói chuyện này với Tiêu Túc, con hãy tự đưa ra lựa chọn đi, nếu như con cảm thấy không được vậy thì để dì làm kẻ ác không cho Tiêu Túc kết hôn với con.

Nếu như con cảm thấy có thể vậy thì chúng ta sẽ xem như chuyện này chưa từng xảy ra, cứ sống hòa thuận vui vẻ là được”

Sau khi cúp điện thoại Giang Tiểu Bạch hoàn toàn khóc không thành tiếng, cô khóc rất lâu sau đó mới tự điều chỉnh tâm trạng của bản thân, đi rửa mặt để bình phục tâm trạng của mình, đợi đến khi rốt cục cô cũng tỉnh táo lại thì cũng sắp đến giờ Tiêu Túc †an làm.

Bây giờ Tiêu Túc hỏi cô, khi đối mặt với ánh mắt của anh Giang Tiểu Bạch lại nghĩ tới những lời mà Lương Nha Hòa đã nói với mình.

Con của người ta cũng là con, mặc dù lúc bắt đầu tình cảm này cũng không phải là hai bên đều có tình cảm với nhau, thế nhưng cho tới bây giờ Giang Tiểu Bạch cảm thấy Tiêu Túc thật sự đã bỏ ra rất nhiều cho cô.

Ý của cô không phải là số tiền tài kia mà là tâm tư Tiêu Túc đã dành cho mình, đang thực hiện những thay đổi một cách nghiêm túc và bận tâm tới suy nghĩ của cô.

Chỉ điểm này thôi Giang Tiểu Bạch đã cảm thấy nếu như không nói kết quả này với Tiêu Túc vậy thì giữa hai người họ có còn được tính là ngang hàng sao?

Anh là người có tư tưởng có tình cảm có máu có thịt, anh có quyền được biết chân tướng của chuyện này.

Người đưa ra quyết định không nên chỉ có bản thân cô.

Nghĩ tới đây Giang Tiểu Bạch mấp máy đôi môi đỏ, sau đó yên lặng nhìn Tiêu Túc.

“Em có chuyện muốn nói với anh”

Tiêu Túc gần như ngay lập tức cảm giác được ánh mắt của và biểu cảm của cô trở nên vô cùng nghiêm túc nên cũng cảm thấy căng thẳng theo: “Chuyện gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK