Chương 1018: Con trở về đi Cô sẽ không trở về đâu.
Thế nhưng lần này, sau khi Tiểu Nhan từ chức, mặc dù có căn nhà do Hàn Mộc Tử mua cho.
Nhưng trong lòng cô lại trống rỗng vô cùng.
Đậu Nhỏ ở nước ngoài cùng với ông ngoại cậu, Mộc Tử lại cùng Dạ Mạc Thâm có đôi có cặp, bình thường luôn là ba người sống chung với nhau, nay chỉ còn một mình cô.
Tiểu Nhan cảm thấy rất cô đơn, lúc này, tự nhiên ai cũng sẽ nghĩ về người nhà.
Nhưng mà nghĩ đến đã qua nhiêu năm như vậy, ba của cô cũng không hề gọi cho cô một cú điện thoại nào, trong ngực liền cảm thấy ủy khuất khôn xiết, muốn về nhà nhưng lại ngang bướng không chịu về.
Tuổi trẻ thì luôn bồng bột, nói ra mấy lời khó nghe, không nghĩ tới lại nhận hậu quả về sau.
Nếu như bây giờ ba gọi điện thoại kêu cô trở về thì tốt biết bao.
Tiểu Nhan cứ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn như vậy một ngày một đêm mà nuông chiều bản thân như một kẻ thất bại.
Cô cảm thấy chính mình thật sự rất thảm, trong khoảnh khắc cô chưa bao giờ cảm thấy mình cô đơn như vậy, lại thêm tâm trạng bị thất tình, cô thấy mình như bị cả thế giới từ bỏ.
Mặc dù là yêu đơn phương.
Huhu, tình yêu thật khiến con người ta buồn rầu thật đúng không phải lời đồn mà, nếu trước kia cô không dính đến mấy thứ như tình yêu, thì chắc hẳn bây giờ cô cũng không biến mình thành cái dạng này rồi.
Nếu như lúc này có một người ở bên cạnh cô thì tốt biết mấy, Tiểu Nhan nghĩ.
Cô trở mình, lăn qua lăn lại, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào thật chói mắt, Tiểu Nhan liền đứng dậy đi kéo rèm lại, ánh sáng trong phòng bị lấy đi, trong phòng ngay lập tức tối om.
Cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn rồi.
Tiểu Nhan trở về giường rồi lại nằm xuống tiếp.
Di động ở phía sau vang lên làm Tiểu Nhan ngẩn ngơ, vẫn còn có người tìm cô sao?
Chẳng lẽ là Mộc Tử, hay là Đậu Nhỏ?
Nghĩ đến đây, trong lòng Tiểu Nhan có chút mong đợi, lấy điện thoại ra xem thử thì thấy người gọi đến là mẹ cô.
Mẹ sao?
Sao mẹ lại gọi cô vào lúc này?
Cô kinh ngạc lại nghi ngờ nghe điện thoại.
“Mẹ?”
“Tiểu Nhan à!” Âm thanh mẹ qua di động nghe có vẻ lo lắng, giống như là có việc gấp, Tiểu Nhan lại đưa tay dụi mắt: “Mẹ, sao mẹ lại gọi con vào giờ này vậy? Con đã nói với mẹ rồi mà, con sẽ không quay về đâu”
“Tiểu Nhan à, con vẫn nên trở về đi.”
Quả nhiên mẹ gọi đến là để kêu cô đi về mà, Tiểu Nhan bĩu môi, không muốn trả lời.
“Tiểu Nhan? Con có đang nghe mẹ nói không?”
“Dạ, con đang nghe đây…” Tiểu Nhan một bên thản nhiên trả lời, một bên nằm xuống giường, tùy tiện kéo chăn đắp lên người.
“Lần này không được tốt lắm, con phải về một chuyến, mẹ biết mấy năm nay con tức giận trong lòng, nhưng đã qua năm năm rồi, năm nào con cũng không về nhà, mẹ với ba con nuôi con khôn lớn thế này, cũng không phải để con giận ba mẹ”
Tiểu Nhan nghe mẹ cô nói mấy chuyện lảm nhảm, chỉ cảm thấy trong lòng muộn phiền không thôi, nhưng hiện tại đối với một Tiểu Nhan đang cô đơn quạnh quẽ, cô không hiểu sao lại cảm thấy ấm áp lạ thường, nếu như là trước kia thì Tiểu Nhan có thể tìm vài lý do, nói mình đang có việc bận rồi cúp máy.
Nhưng mà bây giờ cô không muốn cúp điện thoại, mà lại nằm nghe mẹ cô nói linh tỉnh mấy chuyện vụn vặt.
“Mẹ, không phải con muốn làm ba mẹ giận, lúc trước mọi chuyện là thế nào mẹ cũng đã biết rôi mà, dù sao cũng là do ba đã đoạn tuyệt quan hệ với con, nếu đã cắt đứt quan hệ ba con rồi thì con còn trở về làm gì nữa? Nếu như trở về thì chẳng phải làm người ta ghét sao?”
“Ba của con lớn tuổi như vậy rồi, lời ông ấy nói con cũng tin sao? Cho dù ông ấy nói như vậy thì có sao đâu? Con là vãn bối mà không thể thông cảm cho ba một chút ư?”
Tiểu Nhan: “….. Con cũng muốn thông cảm.
Nhưng con làm không được.”
“Được, mẹ không nói chuyện trước đây với con, chỉ nói hôm nay con nhất định phải trở về một chuyến”
Tiểu Nhan nhắm mắt trở mình, buồn bực nói: “Con không muốn đi về đâu, con đã nói với mẹ rồi, trừ khi ba tự mình gọi điện kêu con trở về, nếu không bây giờ con quay về chẳng phải thật sự mất mặt sao?”
Đã qua nhiều năm rồi, ba cô cũng không chịu xuống nước, cô cũng không nể mặt ông.
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan liền thấy phiền lòng, chỉ cần ba nói với cô một câu, Tiểu Nhan, con về nhà đi.
Nói không chừng cô nghĩ cũng không buồn nghĩ lập tức trở về.
Đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát, mẹ Tiểu Nhan nặng nề mà thở dài, giọng điệu trở nên nghiêm trọng: “Tiểu Nhan, cho dù bây giờ ba con có muốn gọi điện thoại cho con thì bây giờ ông ấy cũng không gọi được nữa.”
“ý mẹ là sao?”
“Hôm qua lúc ông ấy tan ca về nhà đã xảy ra tai nạn xe cộ, tông vào xe người ta, đến giờ ông ấy vẫn đang nằm trong bệnh viện đây.”
Aml Tin tức này giống như sét đánh giữa trời quang, Tiểu Nhan sững sờ tại chỗ, hồi lâu sau cũng không có phản ứng lại.
Môi cô run rẩy, một chữ cũng không nói được, đầu óc như loạn đến mơ hồ, rối bời.
“Tiểu Nhan, trước kia lúc ba con không có chuyện gì, con ương bướng như thế nào mẹ cũng mặc kệ, những bây giờ ba con đang nằm trên giường bệnh, nhưng nếu lúc này con vẫn còn cứng đầu thì đừng trách mẹ cũng nhãn tâm trở mặt với con.”
“Ở bệnh viện nào?” Tiểu Nhan run rẩy tìm lại giọng nói của mình.
Bên kia ngây ra một chút, sau đó nói tên bệnh viện cho Tiểu Nhan.
“Mẹ chờ con ở bệnh viện.” Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Nhan cũng không nghĩ nhiều nữa, chỉ cầm theo điện thoại và chìa khóa ra khỏi nhà, túi xách cũng không lấy, quần áo cũng không thay, đi trên đường lớn bị mọi người nhìn với ánh mắt kỳ quái cô cũng chẳng buồn quan tâm tại sao người ta lại nhìn cô như vậy, sau khi bắt một chiếc taxi ở ven đường, trực tiếp kêu tài xế lái xe tới bệnh viện.
Trên đường đi cô một lòng nóng vội, lại còn gặp phải ùn tắc giao thông, tâm tình Tiểu Nhan khỏi phải nói có bao nhiêu sốt ruột, cứ liên tục hỏi tài xế khi nào thì đến nơi, còn bao lâu nữa mới đến. Hỏi mấy câu đều là vấn đề này, bác tài xế ban đầu còn kiên nhẫn trả lời cô, về sau thì thấy có chút phiền phức, lúc cô lại một lần nữa hỏi ông, người tài xế nói thẳng: “Cô nhìn ngoài đường xem, cũng đâu phải tôi cố ý không lái xe, nói một câu không dễ nghe thì khi nào đến nơi tôi cũng không nắm chắc được!”
Tiểu Nhan thấy ông hung dữ như vậy, cả người liền suy sụp, cúi đầu ôm lấy cẳng chân, vùi mặt vào giữa hai đầu gối.
Bác tài xế: “…
Không phải chứ? Ông mới nói nặng một chút thôi mà sao nói đến người ta khóc luôn rồi? Bác tài xế nhất thời có chút xấu hổ, chỉ có thể bình tĩnh nói: “Cô bé à, thực ra không phải chú cố ý hung dữ với con hay gì đâu, quả thực là bây giờ có chút tắc đường, nhưng con yên tâm, chúng ta nhất định sẽ tới được bệnh viện mà, chẳng qua so với bình thường thì mất chút thời gian hơn, với lại bây giờ tuy rằng kẹt xe, nhưng cũng không ùn tắc lắm, một lát nữa là hết thôi.”
Tiểu Nhan gật gật đầu, nhưng cũng không trả lời.
Bác tài xế nhìn cô như vậy thì không nói gì nữa, rất nhanh sau đó đường đã chậm rãi thông thuận, cuối cùng xe cũng tới được bệnh viện. Tiểu Nhan thanh toán tiền xe, vừa mới xuống xe thì đã thấy mẹ cô đang đứng trước cửa bệnh viện, mẹ đang chờ cô.