Mục lục
Cô Vợ Đánh Tráo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 747

“Không còn cảm thấy váng đầu nữa đúng không? Vậy thì xem ra tình trạng cơ thể cũng đã ổn định lại được một chút rồi. Mấy đơn thuốc mà tôi kê cho cậu Dạ, vẫn đang uống theo đúng không? Cậu Dạ nhớ phải uống thuốc đúng giờ, đúng thời hạn nhé, như vậy sẽ có ích với việc khôi phục của cơ thể cậu đấy.”

Dạ Mạc Thâm gật đầu nói: “Cảm ơn bác sĩ Hách.”

“Nếu như cơ thể cậu Dạ đã không còn gì đáng ngại, vậy thì tôi có thể an tâm trở về nước rồi. Hôm nay cảm ơn ông Uất Trì đã chiêu đãi”

Uất Trì Kim chống gậy đứng lên, gật đầu nói: “Mạc Thâm, cháu đi tiễn bác sĩ Hách đi.”

“Không, không cần tiến tôi về đâu, lái xe của tôi đang chờ ngay ngoài cửa rồi, huống hồ đường xá nơi này tôi cũng đi quen thuộc rồi, tôi tự đi ra ngoài được.” Viện trưởng Hách nói xong thì đứng dậy xách đồ rời đi, nhanh tới mức như rất sợ Dạ Mạc Thâm sẽ thật sự đứng dậy tiễn ông ấy ra ngoài cửa vậy.

Sau khi bác sĩ Hách rời đi, Uất Trì Kim vuốt chòm râu của mình, nói: “Bác sĩ Hách này bôi dầu lên lòng bàn chân à? Sao lại phải chạy nhanh như vậy chứ? Mạc Thâm, chẳng lẽ là do khuôn mặt của cháu nhìn rất đáng sợ nên dọa người ta bỏ chạy mất dép sao?”

Dạ Mạc Thâm cảm thấy cạn lời, không còn gì để nói nữa. Uất Trì Kim lại tiếp tục: “Nếu không thì sao người ta vừa mới nghe nói để cháu đi tiễn thôi mà đã vội vàng chạy mất rồi?”

Dạ Mạc Thâm xấu hổ nói: “Ông ngoại, chuyện đó không liên quan gì đến cháu cả.”

Uất Trì Kim thấy anh vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng như vậy, thì “Xùy” một tiếng, nói: “Nhìn cái vẻ mặt này của cháu đi, suốt ngày hầm hầm như người khác đang thiếu nợ cháu vậy, thế mà còn không biết xấu hổ nói là không phải do mình à.”

“Ông ngoại tìm cháu có việc gì không ạ?”

Anh không có hứng thú với chuyện đó lắm, cho nên cả giọng điệu nói chuyện cũng rất lạnh nhạt.

Uất Trì Kim nghe xong, lập tức cảm thấy không hài lòng. “Thằng nhóc này, đây là thái độ làm thân với ông ngoại của cháu sao?”

Dứt lời, Uất Trì Kim giơ cây gậy chống trong tay lên đánh về phía Dạ Mạc Thâm, Dạ Mạc Thâm nhanh chóng tránh đi, vừa cau mày vừa nói: “Ông ngoại, đây là thái độ làm thân của ông ngoại với cháu ngoại của ông sao? Cái gậy của ông giơ cao như thế, đánh xuống người cháu không tàn thì cũng phế.”

Uất Trì Kim cảm thấy thú vị nhìn về phía anh, nói: “Không phải là cháu vừa né được rồi sao?”

Dạ Mạc Thâm vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng không hề thay đổi: “Cháu né được với việc ông muốn đánh cháu như thế này có liên quan gì đến nhau không?”

Anh càng trưng ra gương mặt lạnh lùng như thế, càng khiến cho Uất Trì Kim cảm thấy vô cùng hài lòng với thằng cháu ngoại này. Thằng nhóc này có vẻ bề ngoài cũng rất đẹp trai, quả nhiên là đứa con do con gái cưng của ông sinh ra.

Vừa nghĩ tới con gái cả Uất Trì Thâm, trên gương mặt già nua của Uất Trì Kim lại lộ ra vẻ đau lòng: “Gương mặt của cháu và mẹ cháu rất giống nhau, chỉ tiếc là…”

“Cốc cốc”

Đúng lúc này, bên ngoài phòng đọc sách của ông cụ vang lên tiếng gõ cửa.

“Mời vào.”

Cánh cửa phòng được đẩy ra, người giúp việc đứng ở ngưỡng cửa, cung kính nói với hai người ở bên trong: “Thưa cụ, thưa cậu Dạ, có cô Đoan Mộc tới chơi.”

“Ừm?” Uất Trì Kim hơi hơi nhíu mày: “Mộc Tuyết tới à? Mạc Thâm, cháu nhanh nhanh đi xuống phòng khách đi, thay ông ngoại tiếp đón con bé.”

“Không rảnh.” Dạ Mạc Thâm không hề nghĩ ngợi mà đã ngay lập tức thốt ra lời từ chối đề nghị của ông Uất Trì Kim.

Uất Trì Kim: “Ơ cái thằng nhóc thối này, sao cháu lại có thể từ chối ông ngoại mình được hả? Mộc Tuyết tới mà cháu cũng không thèm đón tiếp, thế là cái kiểu gì? Huống hồ, trước đây Mộc Tuyết cũng rất quan tâm đến cháu mà, cháu có biết điều đó hay không vậy…”

Ông cụ lại bắt đầu nghĩ linh tinh, Dạ Mạc Thâm nghe ông nói vậy thì bó tay toàn tập, đôi mắt đen như mực khép lại rồi mở ra, trong đôi mắt là một mảng màu đen kịt, cuối cùng anh chỉ quay người đi ra ngoài.

Giống như là chẳng nghe thấy cái gì cả.

Uất Trì Kim đang muốn đuổi theo | để tiếp tục nhắc nhở anh, nhưng Dạ Mạc Thâm vừa bước chân ra ngoài cửa thôi, từ bên ngoài đã vang lên một giọng nói ngọt ngào.

“Anh Thâm!”

Dạ Mạc Thâm câm nín.

Ông cụ Uất Trì Kim nở một nụ cười tươi roi rói, tiến đến gần nói: “Mộc Tuyết tới rồi à? Vừa nãy ông đã bảo anh Thâm thay ông nội tiếp đón cháu thật chu đáo đấy, hai đứa nói chuyện vui vẻ nhé.”

Thằng nhóc con này, con gái nhà người ta đã chạy tới trước mặt nó rồi, để xem nó còn từ chối được kiểu gì.

Dạ Mạc Thâm cười ngọt ngào, cúi đầu tỏ ý biết ơn với Uất Trì Kim: “Cảm ơn ông nội Uất Trì, anh Thâm, hôm nay cơ thể anh khôi phục được đến thế nào rồi? Đã tốt hơn chút nào chưa?”

Cô ta bước nhanh về phía trước, không hề do dự mà ôm lấy cánh tay anh, rồi dán sát thân thể của mình lên.

Động tác như vậy…

Dạ Mạc Thâm theo phản xạ hất tay của cô ta ra, sau đó lùi sang bên cạnh mấy bước, một giây sau đã cởi ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK