Chương 760
Giọng nam lạnh lùng gần như từ trong điện thoại truyền đến tay của Hàn Mộc Tử, nhưng … cảm giác quen thuộc vẫn khiến Hàn Mộc Tử run lên.
Cô vẫn đang nghĩ làm thế nào để lại gần Dạ Mạc Thâm, cố gắng kích thích anh nhiều nhất có thể, để anh sớm nhớ lại quá khứ.
Anh liền tự mình đưa đến cửa rồi.
Nụ cười bắt được gà hiện lên trong bắt Hàn Mộc Tử, trả lời một câu: “Vâng, tôi lập tức mang đến.”
Người ở đầu dây bên kia dường như không cảm giác thấy có gì không ổn, gác điện thoại.
Hàn Mộc Tử vừa cảm thấy mệt, bắp chân cũng sưng lên, nhưng lúc này cô lại tràn đầy năng lượng, vui vẻ quay lại ghế sô pha, mang giày vào, không quan tâm gì cả, liền đi về phía phòng trà nước.
Khi pha cà phê, tâm trạng Hàn Mộc Tử vui hơn rất nhiều, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.
Tính cách của Dạ Mạc Thâm cô rất hiểu, năm năm trước từng làm trợ lý cho anh, cà phê của anh lúc đó đều là cô tự mình pha.
Tuy lúc đó anh làm khó mình, nhưng sau này cũng dần dần không làm khó được cô mấy chuyện nhỏ thế này nữa.
Cho nên khẩu vị của anh, Hàn Mộc Tử rất rõ.
Sau đó, Hàn Mộc Tử pha xong cà phê, ra khỏi phòng thư ký. Lúc này là giờ tan làm, cho nên cả tầng này đều yên tĩnh, không có ai, chị Lâm cũng không ở đây, Hàn Mộc Tử bưng cà phê đi về phía trước.
Nghe nói phòng làm việc của chủ tịch ở đầu tầng này, cho nên Hàn Mộc Tử chỉ cần đi thẳng là được rồi.
Cuối cùng, cô đến cửa phòng làm việc của chủ tịch.
Trái tim đột nhiên đập loạn xạ, Hàn Mộc Tử hít thở sâu, cố gắng để mình bình tĩnh lại. Hàn Mộc Tử, mày căng thẳng gì cứ, chỉ là đưa cà phê mà thôi, trước đây chuyện này mày thường làm mà, đã quên rồi sao?
Đừng căng thẳng.
Kìm cảm xúc căng thẳng xuống, Hàn Mộc Tử gõ cửa.
“Vào đi.”
Giọng nói không mang chút hơi ẩm từ bên trong vang lên, trống rỗng, nhưng lại trực tiếp xuyên vào trong lòng Hàn Mộc Tử.
Cô mở cửa, bưng cà phê đi vào. Vừa đi vừa đánh giá phong cách phòng làm việc, thấy trang trí chắc là vừa thiết kế lại, tuy anh mất kí ức, nhưng phong cách sửa sang vẫn như bản tính của anh, không hề thay đổi, lấy gam màu lạnh làm chủ, cả phòng làm việc điều khiến cho người khác cảm giác lạnh lùng, nghiêm túc.
Trên bàn và mặt đất được thu dọn không chút bụi, từ điểm này cũng có thể nhìn ra chủ là một người thích sạch sẽ. Hừ đây vốn là Dạ Mạc Thâm.
Là Dạ Mạc Thâm của cô.
Hàn Mộc Tử lén cười trộm, sau đó đi đến đưa cà phê trên tay: “Chủ tịch, cà phê của anh.” Cô đến gần đưa cà phê, lúc cong người, mái tóc đuôi ngựa buộc sau đầu vô thức rơi về phía trước cánh tay cô, mang theo mùi thơm thoang thoảng.
Lúc có người bước vào, Dạ Mạc Thâm đều không ngẩng đầu lên, anh luôn xử lý công việc, đến lúc này, có mùi thơm của phụ nữ trong vô thức xung quanh mình, Dạ Mạc Thẩm mới ý thức được có gì đó không đúng.
Anh cau mày và ngước mắt lên.
Vì Hàn Mộc Tử đang cúi người đưa cà phê, đúng lúc đụng phải anh ngẩng đầu, thế là khuôn mặt thanh tú của cô rơi vào tầm mắt của Dạ Mạc Thâm.
Hàn Mộc Tử cũng đúng lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau.
Khoảng cách thế này rất gần. Hàn Mộc Tử ngây người nhìn anh, không chớp mắt.
Cô không phải là si mê, chỉ là… cảm giác mất đi còn có được này, thật sự khiến cô không khỏi muốn nhìn thêm mấy lần, chỉ nhìn thêm một cái cũng được.
“Nhìn đủ chưa?”
Giọng nói sắc bén bất ngờ vang lên, Hàn Mộc Tử nhìn thấy đôi môi mỏng của Dạ Mạc Thâm khẽ mở, ánh mắt chế nhạo nhìn cô.
Cô hoàn hồn, đột ngột lùi lại vài bước, lắc đầu.
“Xin lỗi.”
Dạ Mạc Thâm cười giễu cợt, trong mắt đầy vẻ khinh thường, giống như đã hiểu rõ hành vi của cô từ lâu, cười lạnh: “Cô rất có thủ đoạn đấy”
Tuy có thể bộc lộ tài năng trong đảm người đến phỏng vấn, giành được vị trí trợ lý thư ký này.
Quan trọng nhất là, thư ký đó của anh là thư ký cũ của Uất Trì Kim, muốn lọt vào mắt cô ấy rất khó, ngưng không ngờ người phụ nữ kì lạ này lại có thể thông qua được.
Cũng đúng thôi, thủ đoạn cô ta dùng với mình còn khiến mình nhớ đến cô ta, huống gì là người khác.
Thủ đoạn? Hàn Mộc Tử chớp mắt, suy nghĩ Dạ Mạc Thâm đang ám chỉ điều gì? Lẽ nào ám chỉ thủ đoạn cô vào công ty?
Đang suy nghĩ miên man, Dạ Mạc Thâm đưa tay bưng cà phê đưa lên môi, động tác nho nhã nhấp một ngụm. “…”
Hương cà phê đậm đà lan tỏa nơi đầu lưỡi, tràn ngập khắp khoang miệng. Cảm giác này …
Dạ Mạc Thâm nheo mắt nguy hiểm nhìn Hàn Mộc Tử.
“Cà phê này là cô pha sao?”
Giọng của anh kéo Hàn Mộc Tử về với thực tại, cô vô thức gật đầu: “Vâng.
Sau đó lại căng thẳng hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Thấy ánh mắt nguy hiểm của anh nhìn mình, còn cau mày, dường như bất mãn với mình, Hàn Mộc Tử bắt đầu nghi ngờ cà phê của mình có phải pha không ngon không? hoặc là lúc nãy cô hưng phấn, thêm đường trong cà phê?
Không đúng, cô rõ ràng rất cẩn thận.
Thế là Hàn Mộc Tử cẩn thận nhìn Dạ Mạc Thâm, nhẹ giọng hỏi một câu: “Cà phê, không ngon sao?”
Dạ Mạc Thâm không để ý đến cô, chỉ là ánh mắt nhìn cô có chút phức tạp, môi mỏng nhếch lên: “Ra ngoài.”
Hàn Mộc Tử: “?”
Cô rất muốn nói, anh còn chưa trả lời cà phê ngon hay không mà, cái gì cũng không nói thế này bảo cô ra ngoài, cô thật rất phiền đó, nhưng đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của anh, Hàn Mộc Tử lại không dám nói thêm gì, chỉ có thể gật đầu, sau đó ra khỏi phòng làm việc.
Sau khi đợi cô đi, Dạ Mạc Thâm bưng ly cà phê lên nhấp thêm một ngụm.
Một ngụm, lại một ngụm.
Cho đến khi cả ly cà phê đã thấy đáy, động tác của Dạ Mạc Thâm mới dừng lại, sau đó nhìn chằm chằm ly cà phê mà sững sờ.
Không ngờ cà phê mà người phụ nữ kỳ lạ này pha lại hợp khẩu vị anh thế.
Thật giống như được tạo ra giành cho anh vậy.
Dạ Mạc Thâm vô thức liếm đôi môi mỏng, sau đó đặt chiếc cốc sang một bên.
Sau khi Hàn Mộc Tử trở lại phòng thư ký, đứng ngồi không yên, cô không biết giờ Dạ Mạc Thâm đang nghĩ cái gì, vẻ mặt sau khi uống cà phê đó, rồi bảo mình ra ngoài, ly cà phê đó rốt cuộc cô pha có ngon không? Nghĩ đến đây Hàn Mộc Tử không nhịn được đến phòng trà nước.
Cô pha thêm một ly nữa, sau đó đưa lên miệng thử, uống vào, hình như không có vấn đề gì. Cái này là mùi vị mà Dạ Mạc Thâm thích mà? Lã nào mất trí nhớ sẽ khiến người ta thay đổi khẩu vị sao? Nhưng điều Dạ Mạc Thâm lo lắng nhất vẫn là chuyện hiểu lầm lúc trước của cô, nếu còn có cơœma hội lần sau, cô nhất định trước khi đưa cà phê cho anh cô sẽ thử trước.
Nghĩ đến đây Hàn Mộc Tử hạ quyết tâm, bưng cà phê về phòng thư ký.
Sau đó, đến thời gian làm buổi chiều.
Chị Lâm mới đến phòng thư ký, nhận được điện thoại từ phòng làm việc, bảo cô ấy pha một ly cà phê đưa vào phòng làm việc của chủ tịch.
Sau khi đặt điện thoại xuống, chị Lâm liền dặn dò Hàn Mộc Tử: “Mộc Tử, em pha ly cà phê mang vào đây.”
“Vâng.” Hàn Mộc Tử gật đầu, sau đó đến phòng trà nước, lần này cô học được rồi, sau khi pha xong, mình cũng lén thử một ngụm, chắc chắc không có vấn đề gì rồi mới bưng cho chị Lâm.