Mục lục
Cô Vợ Đánh Tráo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1194

Trước sự hỏi thăm của La Tuệ Mỹ, Tiêu Túc trả lời đúng mực, hai người trò chuyện nhàn nhạt cũng được một lúc.

La Tuệ Mỹ vừa rót trà cho cậu ta vừa nói: “Cháu vừa mới về luôn đấy à? Sao không về nghỉ ngơi một chút đi?”

Tiêu Túc nghĩ gì đó, chân thành cất lời: “Cháu đã nghỉ ngơi rồi nên mới qua đây.”

Nghỉ ngơi rồi? La Tuệ Mỹ nhíu mày, nhìn bộ dạng mệt mỏi của cậu ta làm sao có thể nghỉ ngơi rồi? Nói kiểu này đến nữ sinh nhỏ cũng không tin chứ đừng nói là người đã sống hơn nửa đời người như bà ấy. Nhưng câu trả lời này của Tiêu Túc cũng xem như thích hợp, La Tuệ Mỹ cũng không chủ động vạch trần, chỉ nói: “Nghỉ ngơi rồi thì tốt. Cháu bận rộn quá đó, còn trẻ như vậy thì phải chăm sóc bản thân cho tốt đừng có như Tiểu Nhan nhà bác. Dạo này nó yêu đương đến quên mất bản thân, tối khuya không ngủ mà cứ ôm cái điện thoại ở đó cười ngây ngô cái gì không biết nữa?”

Tiêu Túc đang cầm ly trà lên, nghe vậy tay khựng lại một lát, một chút nước trà tràn ra khỏi miệng ly.Đương nhiên động tác nhỏ nhặt này không qua khỏi mắt La Tuệ Mỹ.

Nhưng hôm nay bà ấy phải nói cho rõ ràng. Mặc dù nhận thấy trong lòng Tiêu Túc lúc này có thể sẽ không được dễ chịu nhưng nhất định phải qua cửa ải này. “Cháu nói xem bọn trẻ các cháu bây giờ yêu đương đều cầm cái điện thoại, muốn nói gì cũng tiện. Đậu như các bác trước kia đi xem mắt về cũng chỉ có thể viết thư gì đó, rất là bất tiện.

Nụ cười trên mặt Tiêu Túc hơi nhạt đi. Tuy rằng cậu ta đã lờ mờ đoán ra kết quả nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy.

Nhanh đến mức…cậu ta không kịp ứng phó.

Đã từ lâu cậu ta biết mình đến không kịp nhưng không biết lại đến trễ nhiều như vậy.

Tiêu Túc nhấp một ngụm trà.

Ngay lập tức vị đặng tràn ngập giữa môi và răng rồi đi vào cổ họng, vào thắng cõi lòng. Một lúc lâu sau, cậu ta cười nhạt. “Đúng vậy a, bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển nên làm việc gì cũng tiện lợi.”

Cậu ta tránh không đề cập đến chuyện tình cảm của Tiểu Nhan.

La Tuệ Mỹ biết cậu ta chắc chắn đã nghe lọt nhưng không biết cậu ta nghĩ thế nào thôi. Chỉ thấy cậu ta cầm trà lên uống rồi lại uống, uống liên tiếp mấy lỵ. Còn Tiểu Nhan ở bên ngoài không hề biết La Tuệ Mỹ đã giấu cô ấy nói hết tất cả, cô ấy còn đangbối rối không biết phải làm sao nói rõ với Tiêu Túc. Thật ra trước kia cô đã bày tỏ rất rõ nhưng rõ ràng Tiêu Túc vẫn không từ bỏ. Nếu không lần này cậu ta vừa mới trở về cũng đã không chạy tới chỗ cô ấy.

Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan vô cùng bối rối cắn đầu ngón tay của mình.

Phải làm sao mới tốt đây?

Nghĩ tới nghĩ lui, Tiểu Nhạn quyết định nói thẳng, vào thẳng vấn đề là được. Chắc là sau khi biết cô ấy và Hàn Thanh yêu nhau thì Tiêu Túc sẽ từ bỏ đúng không?

Ngay khi cô ấy đã nghĩ thông suốt chuẩn bị đứng dậy đi vào trong gọi Tiêu Túc ra thì La Tuệ Mỹ và Tiêu Túc đã đi ra. “Cảm ơn trà của bác gái. Vậy hôm nay cháu về trước, lần sau nếu rảnh cháu sẽ lại ghé thăm.

La Tuệ Mỹ vẫy tay với cậu ta: “Được, quay về nghỉ ngợi cho tốt nhé Tiêu Túc. Dạo này làm việc chắc mệt lắm đúng không, đi về bồi bổ cho tốt vào nhé.”

“Cảm ơn bác gái đã quan tâm.”

Lúc này đây Tiêu Túc mới quay về phía Tiểu Nhan. Trên môi nở một nụ cười rất nhạt, cậu ta không nói gì mà chỉ nhìn cô ấy. La Tuệ Mỹ liền đẩy cánh tay của Tiểu Nhan: “Đi tiễn Tiêu Túc đi.”

“À…” Tiểu Nhan hoàn hồn, gật đầu lia lịa rồi bước ra ngoài cùng với Tiêu Túc.

Tiêu Túc lái xe qua đây, Tiểu Nhan thấy cậu ta chỉ đi có một mình thì không tránh khỏi thấy hơi lo lắng: “Anh một mình lái xe đến đây sao?””Ừ.”

“Vậy lát nữa đi về không sao đó chứ?”

Thật ra Tiểu Nhan cảm thấy bây giờ Tiêu Túc trông có vẻ rất mệt mỏi, hơn nữa đường đi về lại còn xa. Dù là bạn bè bình thường thì cô ấy cũng sẽ thấy rất lo lắng.

Nghe thấy sự quan tâm của cô ấy, Tiêu Túc suýt nữa muốn hỏi cô có phải đang quan tâm tôi không? Nhưng nghĩ đến những gì La Tuệ Mỹ nói với mình, Tiêu Túc lại nuốt những lời này vào.

Quên đi, trước kia cậu ta nói những lời đó với cô ấy là bởi vì Tiểu Nhan vẫn đang trong trạng thái độc thân, hơn nữa cậu ta cũng không muốn cô ấy chịu khổ nhiều. Nếu cô ấy ở bên cậu ta thì cậu ta sẽ đối xử thật tốt với cô ấy.

Nhưng nếu bây giờ cô ấy đang yêu, đang trong tình trạng đã có chủ thì có vài lời cậu ta không tiện nói ra nữa.

Nghĩ đến đây, cậu ta nở một nụ cười vô cùng nhạt, nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, vừa nãy cũng đến đây như vậy mà.”

“Vậy thì tốt.” Tiểu Nhan lúc này mới gật đầu.

Mặc dù trong lòng vẫn hơi lo lắng nhưng cậu ta đã nói vậy thì có vẻ cô cũng không thích hợp để nói gì nữa.

Bầu không khí giữa hai người trở nên có chút lúng túng. Tiểu Nhan không biết nói gì với cậu ta nhưng cũng ngại giục cậu ta rời đi nên chỉ có thể cùng đứng chung.Từng đợt gió thổi đến lướt lên mặt, mái tóc phồng trên trán Tiêu Túc nhẹ nhàng bị thổi. Gió thổi rồi lại dừng, tựa như không có gì xảy ra vậy.

Giống như ngoài bản thân cậu ta ra không ai chú ý đến cánh tay Tiêu Túc muốn lấy quà nhưng lại bất lực thu về Cậu ta muốn gửi nó đi dù không nhận được sự đáp lại cũng được. Nhưng bây giờ nếu cậu ta tặng, dù Tiểu Nhan thật sự nhận lấy thì cũng chỉ tăng thêm áp lực cho cô ấy thôi.

Cho nên Tiêu Túc bỏ đi ý nghĩ này ngay.

Nếu ván đã đóng thuyền thì tại sao cậu ta phải khiến cô ấy thêm phiền muộn?

Sau một hồi im lặng, Tiêu Túc đột nhiên lên tiếng: “Đi vào đi, tôi cũng chuẩn bị rời đi đây.”

Cậu ta không nói thêm gì khác nhưng thay vào đó lại khiến Tiểu Nhan thấy khó chịu. Cô ấy cũng không thể nói cậu ta ở lại nên chỉ có thể vẫy tay với cậu ta rồi nói cậu ta đi đường cẩn thận. Sau khi Tiêu Túc lên xe, lái xe đi khỏi được một đoạn rồi dừng lại đậu sát ven đường sau đó cậu ta cầm quà ra. Cậu ta mở hộp ra, có một cái kẹp xinh xắn tinh tế nằm trong hộp.

Cậu ta tình cờ phát hiện khi đi ngang qua gian hàng thủy tinh lúc đi xử lý công việc ở nước ngoài. Đừng thấy cái kẹp này nhỏ, nhưng mà nó lại được người có tiếng làm cho nên giả không hề rẻ.

Cậu ta không có suy nghĩ gì khác chỉ là thấy cáikẹp này liền nghĩ đến Tiểu Nhan rồi lại thấy Tiểu Nhan rất hợp với cái kẹp này. Đợi đến khi cậu ta hoàn hồn lại thì cậu ta đã mua kẹp rồi.

Lần đầu tiên trong đời mua quà cho con gái.

Lúc đó trong lòng Tiêu Túc hạnh phúc bao nhiêu thì lúc này đây lại đau khổ bấy nhiêu.

Cậu ta đóng hộp lại, lần nữa cất nó về rồi tiếp tục lai xe.

Hơn mười phút sau, xe dừng ngay trước một quán bar.

Cậu ta dừng lại đây một cách ngẫu hứng. Cậu ta vốn định lái xe về ngay nhà nhưng khi thấy quán bar thì lại cảm thấy lúc này uống vài ly có vẻ cũng không Mượn rượu giải sầu sao? Hơ, nếu là Tiêu Túc của trước kia có lẽ sẽ không làm như vậy nhưng hôm nay. Cậu ta lại đột nhiên cảm thấy có lẽ mình có thể thử một lần.

Cùng lúc đó, ở cửa có hai cô gái đang lồi lôi kéo kéo.

Trời ơi, mình còn rất nhiều bản thảo chưa viết Trong tuần này mình mà còn không giao bản thảo thì biên tập của mình sẽ giết mình mất. Cậu thương xót mình đi, một mình cậu đi vào thôi có được không? Giang Tiểu Bạch mặc một chiếc áo Tshirt lớn màu trắng và một cái quần rộng thùng thình, ra sức chống lại sự lôi kéo của bạn thân, Bạn thân của cô ấy nói người đàn ông cậu ấy thích đang uống rượu trong quán bar mà cậu ấy không dám vào. Nẵng nặc kéo cô ấy đến đây cho đông đủ, mà nguyên nhân chính là do cô ấy lôi thôi lếch thếch khiến đàn ông không có hứng thú nên dẫn theo cô ấy thấy rất yên tâm? Thánh lôi thôi lếch thếch!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK