Mục lục
Cô Vợ Đánh Tráo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 916: Chấp nhận cô
Nhưng… cô không thường xuyên nói chuyện với Uất Trì Kim, hoàn toàn cũng là do Dạ Mạc Thâm bảo vệ cô rất tốt. Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử mỉm cười thản nhiên nói: “Không có gì là khổ cả, anh ấy có thể còn sống đã là tâm nguyện lớn nhất tôi rồi. Ông trời cho tôi gặp lại anh ấy lần nữa, cho tôi một cơ hội nữa để thuận lợi quay lại cạnh anh ấy, xem như bây giờ tôi có găp chút khó khăn cũng là bình thường. Với lại… tôi cũng không ghét ông ngoại.”
Ngược lại, cô còn vô cùng cảm kích Uất Trì Kim.
Ánh mắt Hàn Mộc Tử yên lặng nhìn qua Uất Trì Kim đang ngồi trên salon trong phòng khách.
Tiểu Nhan: “Phục cậu thật, ông cụ cứng đầu ngoan cố như thế mà cậu cũng không ghét, lần đầu tiên tớ gặp ông ấy tớ đã cảm thấy người này rất khó đối phó rồi.”
Nói xong, Tiểu Nhan lại tò mò hỏi: “Nhưng vì sao cậu không ghét ông ấy?”
Hàn Mộc Tử rủ tầm mắt xuống, cảm xúc như trầm xuống mấy phần.
“Bởi vì ông ấy đã cứu mạng Mạc Thâm.”
Biểu cảm của Tiểu Nhan lúc đầu còn lơ đãng, sau khi nghe được câu này, biểu cảm trên mặt Tiểu Nhan trong nháy mắt ngừng lại, sau đó một câu cũng không thể nói ra được.
Lúc trước máy bay xảy ra chuyện, có bao nhiêu người bỏ mạng, ngay cả thi thể cũng không thể tìm thấy.
Hóa ra chuyện lớn như thế, tất cả mọi người đều nghĩ Dạ Mạc Thâm không quay về được, nhưng… anh vẫn còn sống tốt, chỉ là sửa họ đổi tên mà thôi.
Cũng nhờ trời đất phù hộ, anh mới có thể sống sót.
Mà người cho Dạ Mạc Thâm một sinh mệnh mới là Uất Trì Kim.
Nếu như không phải đúng lúc Uất Trì Kim cứu được anh?
Nghĩ đến đây Tiểu Nhan rùng mình một cái, trong nháy mắt không dám nghĩ đến, cô nhìn thoáng qua ông lão Uất Trì Kim trên salon, một câu trách móc cũng không nói ra được.
Nếu như nghe theo những lời Hàn Mộc Tử nói, Uất Trì Kim… cũng không làm người ta ghét đến thế.
Dù sao, đối với Hàn Mộc Tử mà nói, trong hoàn cảnh tuyệt vọng nhất như thế này thì hi vọng lớn nhất chính là Dạ Mạc Thâm.
Đừng nói là ghét ông lão, chắc chắn là vô cùng cảm ơn.
“Tớ biết rồi, sau này tớ chắc chắn sẽ không nói gì ông ấy nữa, cậu yên tâm đi Mộc Tử!”
Hàn Mộc Tử quay đầu nhìn Tiểu Nhan cười một chút, cô vẫn luôn tốt bụng như thế.
Trong mắt Hàn Mộc Tử, cô chưa bao giờ muốn thù địch với Uất Trì Kim, dù ông lão không thích cô, cô cũng sẽ cố hết sức dùng cách ôn hòa để giải quyết với ông, để ông chấp nhận mình.
Nhưng cô mãi mãi cũng sẽ không chán ghét ông lão này, cô không quan tâm người khác nghĩ gì, nhưng cô sẽ không thay đổi.
*
Lúc mọi người quây quần một chỗ chuẩn bị ngồi xuống ăn cơm tất niên, Uất Trì Kim nhìn qua cảnh tượng trước mắt, giật mình lo lắng.
Bao nhiêu năm rồi…
Lúc ông ăn cơm, chưa bao giờ ăn một mình, luôn có người hầu đứng bên cạnh, thay ông bận trước bận sau, nhưng bên cạnh ông… chưa bao giờ có người thân ngồi cùng.
Có đôi khi Uất Trì Kim sẽ nói vài lời trong lòng với Vu Ba, nhưng dù sao Vu Ba cũng là người đã có gia đình, ngày lễ quan trọng cũng không thể ở mãi bên cạnh ông.
“Chú Vu, uống bát canh làm ấm dạ dày trước đã.”
Uất Trì Kim nghe được giọng Hàn Mộc Tử thì lấy lại tinh thần, ngước mắt lên liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Hàn Mộc Tử, cô đang bưng một bát canh nóng cho Vu Ba, Vu Ba nhanh chóng đứng lên đưa hai tay ra nhận bát canh, sau đó nói: “Cảm ơn mợ chủ.”
Hàn Mộc Tử có chút xấu hổ: “Chú Vu, chú gọi cháu là Mộc Tử là được.”
Ông vốn là trưởng bối, gọi thẳng mình một câu là cô chủ thật sự rất xấu hổ, hơn nữa còn gọi trước mặt Uất Trì Kim, gọi một câu như nhắc nhở một lần.
Quả nhiên Uất Trì Kim lập tức nhếch bộ râu lên, bộ dạng có vẻ tức giận.
Cũng không biết là tức giận vì câu gọi cô chủ của Vu Ba kia hay là bởi vì Hàn Mộc Tử chưa bưng canh cho ông.
Ngay lúc trong lòng Uất Trì Kim dần trở nên không thoải mái, một bát canh nóng được bưng đến trước mặt ông.
“Ông ngoại.”
Uất Trì Kim ngẩng đầu, vừa vặn mặt đối mặt với khuông mặt của Hàn Mộc Tử.
“…Ai bảo cô bưng canh cho tôi? Nhiều chuyện!”
Mặc dù nói vậy nhưng Uất Trì Kim không đẩy bát canh ra, ngược lại còn nhìn chằm chằm vào đầy trông mong, nhìn xem bát đây hay ít hơn bát của Vu Ba.
Sau khi thấy bát của mình nhiều hơn bát của Vu Ba một chút, trong lòng Uất Trì Kim mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Hàn Mộc Tử cũng không để ý, cười cười rồi quay trở lại vị trí của mình.
Tống An ngược lại lại không vui, nói thẳng với Uất Trì Kim.
“Ông già, nếu như anh có chỗ nào không thoải mái thì ông cứ đi thẳng về phòng lớn bên trong đi, để người hầu giúp ông bưng canh, ông đừng ở đây ghét bỏ người khác.”
Bị Tống An nói như thế, trong nháy mắt Uất Trì Kim yên tĩnh lại, không nói lại bà.
Tống An nói đến sảng khoái, tự mình múc một ngụm canh uống.
Bộ dạng kinh ngạc của ba mình làm cho bà vô cùng thoải mái.
Tống An chuẩn bị lẩu, thời điểm giữa mùa đông ăn lẩu là thoải mái nhất, đặc biệt là ăn xong lúc cả người đầy mồ hôi, vô cùng ấm áp.
Hàn Mộc Tử cố tình mở hết cửa sổ ra, có thể bay mùi mà lại an toàn.
Nguyên liệu đều được chuẩn bị xong, muốn ăn gì đều có thể tự mình nhúng, mà đây lại là lẩu uyên ương, ăn cay hay không cay đều có thể ăn được. Tiểu Nhan phát hiện ta có nấm kim châm và khoai tây mình thích ăn, trong nháy mắt vui không chịu được, múc một đống cho vào bên vị cay, lúc vớt lên cả nấm kim châm và khoai tây đều bị nhuộm đỏ rừng rực, ai nhìn thấy cũng có cảm giác đặc biệt thèm.
Đồ ăn còn nóng như Tiểu Nhan vội vàng, vừa thôi khoai tây vừa ăn.
Uất Trì Kim nhìn Tiểu Nhan như thế này cũng không biết nói gì cho phải, tướng ăn không đẹp một chút nào, đây là dáng ăn của con gái sao? Ngay lúc Uất Trì Kim chuẩn bị nói Tiểu Nhan gì đó thì thấy con gái Tống An của mình từ nồi lẩu cay múc ra một đống đồ ăn, bắt đầu ăn, sau đó dáng vẻ cũng giống như Tiểu Nhan, vừa thổi vừa nhét từng miếng từng miếng vào miệng.
Tống An còn cảm thấy hương vị không đủ, chấm thêm rất nhiều tương ớt, rồi nhét một đũa lớn vào trong miệng.
Uất Trì Kim: “…”
Không ngờ con gái nhiều năm không gặp… vậy mà đã biến thành bộ dạng này.
Uất Trì Kim rất thất vọng, nhìn nhìn Hàn Mộc Tử mới phát hiện ra cô không ăn từng miếng từng miếng to như Tiểu Nhan và Tống An, biểu cảm cô an tĩnh cầm muôi lỗ múc hải sản từ trong nồi ra.
Sau đó cô lại cho thịt bò vào, rồi vớt ra bỏ lên đĩa, lại chấm thêm một ít tương, đứng dậy đi đến bên cạnh Uất Trì Kim.
“Ông ngoại.”
Uất Trì Kim có chút không ngờ được, không ngờ Hàn Mộc Tử vậy mà không lo cho mình ăn, còn nhúng thịt bò cho ông.
Mặc dù không mong cô sẽ chăm sóc mình nên trong lòng Uất Trì Kim rất bất ngờ, nhưng bệnh của ông lão vẫn là sĩ diện đến chết: “Sao lại nóng như thế? Thịt bò chín tới như thế làm sao ăn được?”
Hàn Mộc Tử cúi đầu nhìn thịt bò mình nhúng môt chút.
Cô nhúng thịt bò thật sự không hề bị quá tay, độ mềm vô cùng vừa vặn, mà thịt là thực phẩm dựa theo cảm giác để nấu, nếu như không đun sôi kỹ, thì rất dễ ăn phải ký sinh trùng còn trong thịt. Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử cười khẽ nói: “Ông ngoại, lần đầu tiên cháu nhúng thịt bò chưa thuần thục lắm, ông chịu khó ăn một chút thôi, chút nữa cháu nhúng thêm thịt dê cho ông thử một chút.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK