Chương 789
Gì, gì cơ?
Hàn Mộc Tử cho rằng mình nghe nhầm, hoặc không là cô đang bị ảo giác, nếu không thì vì sao Dạ Mạc Thâm lại xuất hiện ở trước khu nhà cô? Đã vậy còn nói là muốn cô dẫn anh lên phòng nữa? “Còn đứng tần ngần ở đó làm gì nữa? Không đi à?”
Khi Hàn Mộc Tử còn đang chìm trong suy nghĩ của mình, Dạ Mạc Thâm lại lên tiếng một lần nữa, giọng nói của anh nghe rất lạnh, không hề có chút nhiệt độ nào. Lại ngước lên nhìn vào mắt anh, một màu đen thuần túy, cũng không có chút tình cảm dư thừa nào.
Ừ, đây là người thật, không phải ảo giác của cô.
Nếu đây là ảo giác của cô thì Dạ Mạc Thâm sẽ không cư xử như thế này, lúc này cô mới gật đầu và đi lên dẫn trước, lắng lặng mở cửa ra.
Có thể nhìn thấy anh xuất hiện ở đây đã là một chuyện vô cùng ngoài ý muốn rồi. Bởi vì khi cô và George đi ăn, cô không thấy anh xuất hiện, George nói là anh không đọc được tin nhắn, nhưng bản thân George lại không phải là người giỏi nói dối, còn cô cũng không còn là trẻ con nữa, sao cô có thể không nhìn ra được George đang che giấu cái gì.
Vậy bên, bây giờ nhìn thấy anh đứng ở đây, Hàn Mộc Tử không chỉ thấy ngoài ý muốn mà còn có chút ngạc nhiên.
Cô mở cổng ra, Dạ Mạc Thâm đi theo cô bước vào trong.
Hàn Mộc Tử dẫn theo Dạ Mạc Thâm lên trên tầng, khi đang đứng trong thang máy lại tình cờ gặp được chủ nhà, người đó thấy cô đang đi cùng một người đàn ông cao lớn tuấn tú như vậy, thì lập tức nheo mắt lại đáng giá đôi chút, rồi nhẹ nhàng cười hỏi: “Bạn trai hả?”
Hàn Mộc Tử đỏ bừng mặt lên, lặc đầu đầy lúng túng.
Chủ nhà chỉ cho là cô đang xấu hổ, nên chỉ cười cười chào hỏi vài cầu với cô.
Hàn Mộc Tử mở cửa phòng ra, bước vào trước.
Cô cúi người xuống mở tủ để giày ra, lấy ra một đôi dép đi trong nhà nữ tính đưa cho anh, Dạ Mạc Thâm lập tức nhíu mày.
“Cô để tôi đi đôi dép như thế này à?”
Hàn Mộc Tử: “… Tổng giám đốc à thực sự tôi không cố ý đầu, nhưng mà chỗ tôi. Chỉ có dép kiểu này thôi.” Dạ Mạc Thâm nhìn vào tủ giày của cô một chút, hoàn toàn chính xác, trong đó ngoài đôi dép đi trong nhà này ra, còn lại đều là giày đi bên ngoài của cô.
Chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi Da Mạc Thâm thu hồi ảnh mắt lại ngay, trong lòng thấy khả vi diệu. Chỉ có một đôi dép đi trong nhà, vậy chứng tỏ căn phòng này chưa từng có ai khác bước vào ngoài cô, mà anh… Có thể là người đầu tiên. Nghĩ đến đây, Dạ Mạc Thâm lại thấy Hàn Mặc Tử nhìn thuận mất hơn rất nhiều.
“Có một cái siêu thị ở cách đây không xa lắm, không thì anh ngồi chờ tôi một lúc vậy? Tôi chạy ra đó đi mua cho anh một đôi?”
Dạ Mạc Thâm nhưởng máy lên, nhìn anh giống loại người đỏng đảnh kén cá chọn canh đến vậy cơ à? “Không cần đầu, cô đi dép của mình đi, tôi không ở lại lâu.
Anh cởi giày ra, đi tất bước vào trong nhà. Hàn Mộc Tử đành phải đi dép của mình vào, sau đó cũng đi vào với anh.
Anh thực sự không biết vì sao Dạ Mạc Thâm lại xuất hiện ở nơi này, trong lòng cô có quá nhiều nghi vấn, nhưng cô lại không dám lên tiếng hỏi, dù sao thì anh bây giờ… Tâm trạng của anh cũng rất thất thường.
Có cảm giác chỉ cần mình hỏi nhiều thêm một câu thì anh sẽ lập tức nổi cơn thịnh nộ mà nhảy dựng lên đánh người. Dạ Mạc Thâm bước vào trong, nhận ra căn phòng này đã được cô dọn dẹp rất gọn gàng sạch sẽ, có lẽ là do cô chỉ sống một mình nên trong phòng có một hương thơm thoang thoảng, anh đi quan sát một vòng, phát hiện ra cô có trồng khá nhiều chậu hoa lan ở ngoài ban công.
Chẳng trách trong nhà lại có mùi thơm, hóa ra cô còn có trồng loài hoa mình thích. Hàn Mộc Tử mang theo một tách cà phê từ phòng bếp đi ra cho Dạ Mạc Thâm, Dạ Mạc Thâm uống được vài ngụm thì nghe thấy Hàn Mộc Tử nhỏ giọng hỏi: “Anh, tìm tôi có chuyện gì không?”
lai. Theo đó, động tác uống cà phê của Dạ Mạc Thâm đã dừng Đúng vậy, anh đến tìm cô để làm gì? Chẳng lẽ, anh đã lái xe đến đây trong vô thức?
Như thế này không ổn. Dạ Mạc Thâm mím môi, lâm vào trầm tư.
Sau khi Hàn Mộc Tử đưa ra câu hỏi, cô thấy Dạ Mạc Thâm không còn bận tâm đến cốc cà phê nữa, nhìn có vẻ như đang chim trong dòng suy tư.
Bản thân anh không hề biết rằng, khi anh đang suy tư về một điều gì đó, đôi lông mày của anh sẽ nhíu lại theo vô thức, còn mỗi sẽ mim thật chặt. Chẳng lẽ anh đang nghĩ phải trả lời vấn đề của cô như thế nào ư? Đến một câu hỏi như vậy còn cần phải ngẫm nghĩ, chẳng lẽ Khi Hàn Mặc Tử đang tưởng tượng ra rất nhiều kịch bản, đột nhiên nghe thấy Dạ Mạc Thâm lạnh giọng nói với mình: “Mang đồ ra đây.”
“Gi… Gì cơ?”
Hàn Mộc Tử giật mình, lấy lại tinh thần rồi nhìn anh với vẻ hoang mang.
Mang cái gì ra?
Dạ Mạc Thâm lộ vẻ không vui: “Quần áo. hmr: “… Nét mặt của Dạ Mạc Thâm đã có vẻ không kiên nhận được nữa, bởi vì nhìn Hàn Mộc Tử bây giờ rất giống như đang tưởng tượng ra điều gì đó, anh có cảm giác ý nghĩ trong đầu mình đã bị cô nhìn thấu rồi, bởi vậy giọng nói của anh đã bắt đầu nhiều thêm chút nôn nóng: “Áo vest khoác ngoài, không phải có nói sẽ giặt sạch rồi đem trả lại cho tôi à?”
Nghe đến đây, cuối cùng Hàn Mặc Tử cũng hiểu ra rồi.
Hóa ra ý anh là chiếc áo khoác kia, nhưng mà… Hàn Mặc Tử không kìm được mà nhăn mày lại, rõ ràng hôm đó anh nói mình thích sạch sẽ, không cần nó nữa mà. Sao đột nhiên hôm nay lại chạy đến tận đây để đòi lại vậy? “Sao thế?”
Dạ Mạc Thâm thấy cô đứng im một chỗ không nhúc nhích, vẻ mặt thì hơi ngẩn ra, chẳng biết cô đang nghĩ gì, đành phải lên tiếng chế giễu cô: “Không phải cô định chiếm áo của tôi làm của riêng đó chứ?”
ý định nhỏ đã bị nhìn thấu, Hàn Mặc Tử có chút xấu hổ, vội vàng khoát khoát tay.
“Làm gì có chuyện đó, sao tôi lại cần phải làm thế chứ? Tôi đã giặt sạch nó cho anh rồi, đã cất đi cẩn thận, bây giờ tôi sẽ mang ra cho anh đây.”
Nói xong, Hàn Mộc Tử quay người đi vào trong phòng ngủ mở tủ quần áo ra. Nhưng ngay lúc cô quay lưng lại, nét mặt của cô lập tức trở nên ủ rũ hơn.
Khi ấy Dạ Mạc Thâm đã nói không cần chiếc áo đó nữa rồi, vậy nên cô đã đem treo nó ở trong tủ quần áo của mình, mỗi ngày mở ra đều có thể nhìn thấy nó. Cô muốn được giữ nó, nếu anh không cần cô lại được lợi.
Thật không ngờ là, hôm nay anh đến đây để lấy lại nó. Thay đổi thất thường thật Khi cô vào trong lấy áo, chẳng biết vì sao Dạ Mạc Thâm lại đứng lên theo, muốn đi cùng cô vào trong phòng ngủ, nhưng khi đến cửa anh lại ngừng lại. Hàn Mộc Tử mở cánh tủ ra, trong lòng vẫn còn đang buồn bực, rồi khi ngẩng đầu lên cô chợt ngây ngẩn cả người.
Bởi vì đêm qua trước khi đi ngủ, cô đã tiện tay treo áo lót minh mới thu vào trên mặc áo vest, lúc này chúng đang ngoặc lại với nhau.
Sắc mặt của Hàn Mộc Tử lập tức thay đổi, lúc này cô muốn đóng cửa tủ lại cũng không còn kịp nữa.
Bởi vì sau lưng cô đã vang lên những tiếng bước chân, cô quay đầu lại, thấy Dạ Mạc Thâm đang nhíu mày bước nhanh về phía bên này.
Từ sắc mặt và ánh mắt của anh, hắn là anh cũng đã nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi. Hàn Mộc Tử cắn môi, chỉ ước bây giờ có một cái lỗ nẻ nào đó cho mình chui xuống.
Đều là tại cô, do cô đã quá tùy tiện, treo ở đâu không treo lại ngoặc ngay lên áo vest của anh. Mà hơn nữa buổi sáng lúc cô mở tủ ra lấy quần áo để thay lại không thấy có gì khác thường cả, cô chỉ nghĩ đăng nào thì anh cũng không cần đến nó nữa, cô muốn làm thế nào thì làm chứ còn phải nghĩ gì.
Nhưng khi nãy, cô đã quên mất chuyện này đi.
Cuối cùng, Dạ Mạc Thâm đã đến đứng bên cạnh cô, nheo mắt nhìn cô từ trên xuống dưới một hồi.
Hàn Mộc Tử ngước mắt lên nhìn anh một chút, rồi lập tức chột dạ nhìn sang chỗ khác ngay.
Da Mạc Thâm vẫn còn nhớ rõ hình ảnh vừa rồi, một chiếc áo lót màu đỏ chỏi mặt vặt trên chiếc áo vest của anh, ấn tượng thị giác quá lớn làm anh không thể quên đi được: “Cô là kẻ biến thái à?”