Mục lục
Cô Vợ Đánh Tráo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1370

Cô cố gắng đẩy vai Hàn Thanh ra, vội vàng nói: “Không được!”

Từ sau khi đi du lịch về, hai người chưa có thời gian ở chung với nhau, Tiểu Nhan cũng chưa từng nghĩ tới nó, mà lần nào Hàn Thanh cũng tỏ vẻ thanh tâm quả dục, nếu không phải mình đang mang thai, thậm chí cô còn cảm thấy tình yêu giữa hai người là tình yêu trong sáng.

Cũng không hẳn là thế, chí ít mỗi khi gặp nhau Hàn Thanh sẽ hôn cô, mà trong lúc hôn sẽ thể hiện ra nỗi khao khát cháy bỏng.

Nhưng hình như anh ta đang kiêng kỵ gì đó, cho nên cứ chậm chạp không chịu làm.

Dần dà Tiểu Nhan cũng quên luôn chuyện này, cho nên bây giờ giữa hai người sắp phát sinh ít chuyện lại khiến cô hơi hốt hoàng.

Dù sao bây giờ cô không chỉ có một mình, cô còn đang mang thai mà.

Sau khi mang thai cô đã lên mạng tìm hiểu rất nhiều thông tin, thấy một tin trong đó nói là ba tháng thời kỳ đầu mang thai, thai nhi sẽ vô cùng bất ổn, cho nên không thể ấy ấy này nọ được.

Trước đó lúc cô đọc tin không để ý cho lắm, nhưng bây giờ đột nhiên nhớ lại, thai nhi của cô còn chưa ổn định vậy đâu, lỡ may làm chuyện đó với Hàn Thanh thật, đến lúc đó xảy ra chuyện thì làm sao giờ!

Nhưng Hàn Thanh cũng không biết chuyện này, chỉ xem như cô gái bé bỏng của anh đang thẹn thùng, cho nên đôi chân đang bước không hề dừng lại, Tiểu Nhan nhìn khoảng cách đến phòng ngủ càng lúc càng gần, căng thẳng đến mức chịu không nổi, giãy dụa muốn nhảy xuống.

Hàn Thanh nắm lấy cổ tay cô, khàn tiếng nói: “Căng thẳng cái gì?”

“Em, em không căng thẳng.”

“Vậy là em sợ à?” Hàn Thanh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt vô cùng tĩnh mịch hệt như biển rộng không thấy bờ.

“Không phải sợ hãi!” Tiểu Nhan không biết giải thích với anh ta như thế nào, chỉ có thể lắc đầu liên tục: “Dù sao không được là không được!”

“Trước đó khi còn ở nước ngoài không phải em rất chủ động ư?” Hàn Thanh nhắm mắt lại cúi thấp người xuống tới gần cô, hơi thở phun lên mặt cô: “Lúc ấy quấn lấy anh như thế nào cũng quên rồi à?”

“Hả?” Bị anh ta nói như vậy, Tiểu Nhan lập tức nhớ đến khoảng ký ức kia, khi hình ảnh xuất hiện trong đầu, Tiểu Nhan cảm thấy đúng là không thể nào chấp nhận được.

Rốt cuộc lúc ấy cô nghĩ như thế nào mới không biết xấu hổ chủ động quấn lấy anh như vậy.

“Không nhớ nổi.” Thế là Tiểu Nhan mặt dày mày dạn phủ nhận toàn bộ mọi chuyện, thấy dáng vẻ muốn rũ bỏ hết chuyện của cô, Hàn Thanh nhéo nhéo mặt cô: “Có thật là không nhớ nổi không?”

Tiểu Nhan gật đầu: “Ừ, đúng là không nhớ gì hết.”

“Được lắm.” Hàn Thanh lại lần nữa ôm ngang cô lên, Tiểu Nhan giật nảy mình, phản xạ có điều kiện mà ôm lấy cổ anh ta hét lớn: “Anh làm gì đấy? Không phải em vừa nói không nhớ nổi sao? Anh mau thả em xuống.”

“Nếu em đã nhớ không ra, vậy anh sẽ giúp em nhớ lại một ít, tự mình trải nghiệm rồi em có thể sẽ nhớ lại.”

Tiểu Nhan hoảng hồn, hít sâu một hơi: “Đừng mà, không phải em đã nói không được rồi sao, bây giờ em đang bị cảm”

Phòng ngủ đã đến, khoảng cách đến giường đã rất gần.

“Anh thả em xuống, không được thật mà!”

Nhưng đáp lại cô là một trận trời đất quay cuồng, Hàn Thanh đặt cô xuống chiếc giường lớn mềm mại, khống chế giữ hai tay cô lên đỉnh đầu, đôi môi lành lạnh dán lên khóe miệng cô.

“Anh cũng bị cảm, cho nên không sao hết, em không sợ bị anh lây bệnh, anh cũng không sợ em.”

“Đừng đừng đừng!” Tiểu Nhan đẩy anh ta, gắng sức lắc đầu: “Không được thật đâu.”

Đôi lông mày Hàn Thanh cau lại, anh ta không hiểu cô đang nghĩ gì, bầu không khí còn tốt đẹp trước đây bây giờ đã bị phá hỏng, ban đầu anh còn muốn triền miên một chút, bây giờ chút không khí còn lại cũng không còn nữa.

Anh ta không còn tâm tư nào muốn tiếp tục, chẳng qua chỉ muốn vì sao cô nàng lại từ chối không cho anh tới gần.

Nếu là vì nguyên nhân bị cảm, ban đầu khi hôn cô hơi chống cự, nhưng về sau cũng thuận theo.

Thế nhưng còn chuyện này, cô lại chống cự rất dữ dội.

Càng nghĩ, Hàn Thanh càng nhớ đến một khả năng.

Anh ta nhíu mày nhìn Tiểu Nhan thật lâu rồi nói một câu.

“Vì sao em không đồng ý? Hay do anh lần trước làm đau em?”

“Hå?”

Tiểu Nhan vốn đang thầm nghĩ phải giải thích làm sao, lúc này nghe thấy câu nói của anh ta thì đột nhiên sững lại, mặt đỏ bừng lên.

“Khụ.” Có lẽ Hàn Thanh cũng cảm thấy như vậy không thú vị chút nào, dù sao cũng là chủ đề nhạy cảm như vậy, nhưng mà nơi này chỉ có hai người, cho nên sau khi suy nghĩ kỹ càng cũng không cố kỵ gì.

Nếu hai người đã muốn sống cả đời với nhau, loại chuyện này về sau có khi còn bình thường hơn cơm bữa.

Ngồi một lát, anh ta mới nói: “Lúc đó là trúng thuốc nên có thể anh không khống chế được mình, nếu như em sợ thì lần này anh làm nhẹ thôi.”

Tiểu Nhan suýt nữa bị sặc nước bọt chết, mặt đỏ như đít khỉ.

“Anh đang nói bậy gì đó?”

“Không phải nói bậy.” Hàn Thanh cúi đầu, đôi môi mỏng rơi trên cằm cô: “Loại chuyện này về sau sẽ càng lúc càng nhiều, hơn nữa anh cũng đã chuẩn bị xong rồi.” “Cái, cái gì?”

Chuẩn bị xong cái gì? Tiểu Nhan không hiểu.

“Nghi lễ.

Dứt lời, Tiểu Nhan cảm nhận ngón tay mình như có một món đồ lạnh buốt tròng vào, cô ngẩn ra một lúc mới nhận ra đó là gì, thế nhưng cô không dám tin, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Hàn Thanh ngồi ở nơi đó.

“Anh, anh vừa đeo gì lên tay em vậy?”

Hàn Thanh cười cười, đôi mắt sâu không thấy đáy nhìn cô như chất chứa hàng ngàn hàng vạn cảm xúc ngổn ngang dưới đáy.

“Nhìn rồi sẽ biết mà?”

Tiểu Nhan lại không động đậy, hồi lâu sau cô mới cười khan, nói: “Không phải anh đang đùa em đấy chứ?”

“Hửm?”

“Thật ra ý của em là…”

“Em có bằng lòng gả cho anh không?”

Hàn Thanh ngắt lời cô, Tiểu Nhan nghe anh ta nói câu này xong, hốc mắt lập tức đỏ lên, khó tin nhìn anh, trái tim điên cuồng đập mạnh, môi cô run lên: “Anh, anh vừa nói.”

Cô từ từ nâng tay lên, rốt cuộc cũng thấy rõ thứ đó.

Là một chiếc nhẫn kim cương lóe sáng.

Kích thước vừa vặn phù hợp, đeo lên tay cô là vừa khít, kim cương dưới ánh đèn lóe lên chút chói mắt. Khoảnh khắc nhìn thấy nó, Tiểu Nhan cũng không nhịn được nữa, nước mắt tích tụ nơi hốc mắt theo sườn mặt trượt xuống.

“Hức, sao anh, sao anh đột nhiên lại…”

“Không phải đột nhiên, từ sau khi đi du lịch về anh đã bắt đầu chuẩn bị rồi, nhẫn vừa về tay chưa bao lâu, anh đã muốn tìm thời cơ trao cho em.”

Nói đến đây, Hàn Thanh không nói tiếp nữa, thế nhưng Tiểu Nhan đã hiểu rõ lời anh nói, chỉ là không ngờ cô tổ chức sinh nhật cho anh, kết quả còn đang làm loạn chuyện liên quan đến hôn thê, tình cảm hai người suýt nữa đã tan vỡ.

“Bây giờ là tặng em, mặc dù không có cảm giác nghi thức gì, nhưng đám cưới sau này anh sẽ cho em hết.”

“Đám, đám cưới ư?” Tiểu Nhan cảm giác như mình đang nằm mơ, cô vậy mà tổ chức đám cưới với Hàn Thanh ư?

Từ trước tới giờ cô chưa nghĩ tới mình sẽ có ngày này.

“Không đồng ý à?” Hàn Thanh cười nhẹ, nâng ngón tay cô lên: “Dù không bằng lòng cũng muộn rồi, em đã đeo nhẫn của anh rồi.”

“g2”

“Trước khi tổ chức đám cưới vẫn phải đi đăng ký kết hôn đã chứ?”

Tiểu Nhan: “..”

Chờ đã, sao mọi chuyện lại tiến triển nhanh như vậy, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gi!

Không phải muốn ngủ với cô à! Sao đột nhiên đã cầu hôn rôi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK