Chương 360: Trở về Bắc Thành
Nghe đến đây, Hàn Mộc Tử và Tiểu Nhan liền liếc mắt qua nhau một cái.
Khi Tiểu Nhan vừa muốn gật đầu, Hàn Mộc Tử đã mỉm cười rồi ngăn lại hành động đó của Tiểu Nhan, sau đó nhẹ giọng giải thích: “Thật sự xin lỗi, thời gian này có hơi bận một chút, sắp tới tôi thật sự không thể nhận thêm đơn nào khác.”
“Vậy thì… để lại danh thiếp có được không? Vài hôm sau nếu có thời gian rảnh rỗi thì sẽ lại liên lạc với cô?”
Người đối diện như thể sẽ không dừng lại, Hàn Mộc Tử cũng không thề nói thêm gì nữa, sau đó lại liếc nhìn về phía Tiểu Nhan thêm lần nữa.
Tiểu Nhan lập tức lấy danh thiếp của mình ra đặt lên bàn: “Xin chào phó đạo diễn, tôi là trợ lý của nhà thiết kế Shelly, tôi tên là Tiểu Nhan!”
“Được rồi, tôi sẽ nhận danh thiếp của cô. Các cô bây giờ phải đi đâu sao?”
“Đúng vậy.”
Sau khi chào tạm biệt trợ lý đạo diễn, Hàn Mộc Tử và Tiều Nhan cùng nhau đi ra khỏi phim trường, không ngờ tài xế vẫn ở đó khi hai người đi ra, vừa đi ra thì cũng thấy anh ta bước đến chào hỏi.
Hàn Mộc Tử sững sờ một chút, sau đó cũng dẫn Tiều Nhan di tới.
“Chú này, sao chú còn chưa đi?”
“Ài, tôi muốn đợi ở đây đề xem có diễn viên nào muốn rời đi đề đưa họ đi hay không. Tôi không ngờ rằng mới chờ đợi được chỉ trong vòng chưa đầy vài phút hai cô đã lại xuất hiện ở đây rồi.”
Hàn Mộc Tử suy nghĩ một chút, mới nói: “Chúng tôi phải trở về rồi, nếu thuận tiện, chú cho chúng ta di một chuyến nữa.”
“Không thành vấn đề.”
Vì vậy hai người cùng ngồi lên xe, Tiểu Nhan vừa lên xe liền ôm lấy cánh tay của cô: “Này, đơn hàng hôm nay coi như bay theo gió rồi, tôi có cảm giác tiền thưởng cuối năm có vẻ như sẽ thiếu không ít, người phụ nữ kia thật kiêu ngạo.Trước đây, tất cả các ngôi sao mà chúng ta thấy trên màn ảnh đều hiền lành và lễ phép. Tôi không ngờ sau cánh gà lại tự nhiên biến thành cái tính tình khó ở này. Cô ấy không sợ chúng ta sẽ vạch trần bộ dạng thật của cô ấy sao? “
Hàn Mộc Tử liếc cô một cái: “Vậy thì cô nên thử vạch trần tính cách cô ta ra ánh sáng thử đi? Đến lúc đó xem cư dân mạng có tin tưởng cô hay thần tượng của họ?
Lúc đó nếu cô không bị nhấn chìm trong biển nước bọt của cư dân mạng đã là một kỳ tích rồi.”
Nghe vậy, Tiểu Nhan đột nhiên tức giận nói: “Này, chẳng lẽ đây là cái thế giới chỉ nhìn khuôn mặt người khác thôi sao! Nhưng mà, trợ lý đạo diễn vừa rồi nói như vậy là tốt rồi, hay là cô nên chuyển nghề đi làm diễn viên đi. Với vẻ đẹp mỹ miều này của cô chắc chắn có thể khai sáng một con đường trong làng giải trí.
Sau đó cô đè bẹp lên cô ta, xem xem cô ta có còn dám kiêu ngạo như thế hay không. “
Hàn Mộc Tử: “… Em cảm ơn chị gái, nhưng thật tiếc là em đã già rồi, không chịu được việc làm lụng dưới áp lực như vậy. Chuyện vĩ đại như thế này em xin nhường lại cho chị đấy.”
Tiểu Nhan: “Cô cho rằng tôi không muốn làm ư, chỉ đáng tiếc là tôi không có gương mặt của cô.”
Nói xong, cô không nhịn được ôm tay than thở: “Đúng là so người với người càng làm tôi tức chết. Tôi nói tôi không có được bộ não thông minh như cô thì cũng không sao đi, về phần nhan sắc cũng thua cô nốt.
Nếu mà tôi chiếm được một phần nhỏ của cô, có lẽ tôi bây giờ… …
không cần phải làm trợ lý của cô ra”
nữa.
“Làm trợ lý của tôi, cô cảm thấy mình chịu thiệt thòi như vậy sao?”- Hàn Mộc Tử liếc cô một cái.
Tiểu Nhan chỉ cảm thấy sống lưng bỗng nhiên ớn lạnh, sau đó cười ngượng ngùng đáp lại: “Không chịu thiệt thòi, rất tốt mà, rất tốt.”
“Nhưng mà tôi nghĩ rằng trợ lý đạo diễn đó sẽ không từ bỏ niềm tin đâu, nếu không anh ta sẽ không xin danh thiếp của tôi. Tôi nói rồi, sau này nếu cô không làm nhà thiết kế nữa, thì đi làm diễn viên cũng không tệ.”
Hàn Mộc Tử: “Không thể tồn tại.”
“Tại sao vậy?”
“Cô nhìn tuổi của các diễn viên xem, tất cả đều rất trẻ. Tôi hơn bọn họ cả chục tuổi. Sau khi tôi bước chân vào ngành điện ảnh trước sau gì cũng bị mỉa mai, trào phúng một trận.”
Tiểu Nhan: “Đúng vậy, cô là một bà lão ngoài ba mươi tuổi. Chỉ là….
khuôn mặt của cô đã lừa gạt được bọn họ! Tôi biết trong làng giải trí có rất nhiều người sửa đi tuổi thật của mình. Cô thật sự có thể lừa được tất cả mọi người, cô thật sự trông vẫn còn rất trẻ ddó. “
“Cô đừng nghĩ lung tung đến chuyện đó nữa. Nếu cô muốn là diễn viên, vậy cô có thể tự mình tiến cử với ông trợ lý đạo diễn ban nãy đó.”
Tiểu Nhan lập tức ôm lấy cánh tay cô, lắc đầu nguầy nguậy.
“Tôi không! Tôi không muốn bước trong làng giải trí, nó trông như cái bể nhuộm lớn vậy, hơn nữa tôi sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì hy sinh vì kịch bản! Vì vậy, tôi nhất định sẽ không vào làng giải trí!”
Nàng ngay thẳng nghiêm nghị nói, Hàn Mộc Tử đẩy nàng ra: “Cô còn không muốn vào mà còn thuyết phục tôi vào trong đó sao?”
“Do chúng ta khác nhau mà.
Trông cô đẹp như vậy. Hơn nữa, còn có người muốn kéo cô vào. Cô mà vào trong đó là tôi có thể làm quản lý của cô rồi.”
Hàn Mộc Tử: “…”
Tiếp tục nói chuyện với cô ấy thật sự là một cách tốt để tự chọc giận chính mình. Cô không thèm trả lời lại nữa, và xe nhanh chóng đến tiểu khu Thụy Hinh.
Vốn dĩ Hàn Mộc Tử định vài ngày nữa sẽ trở về Bắc Thành để thăm nhà họ Hàn, mấy ngày sau còn phải liên tục chiến đấu trên các phim trường Bắc Thành để quay phim, cũng không ngờ rằng công việc kinh doanh thành đạt quá nhanh nên cô cũng không định đi Bắc Thành theo như dự kiến ban đầu nữa.
Vì vậy cô định bàn với Hàn Thanh về việc hoãn lại chuyến thăm về nhà họ Hàn.
Ai biết Hàn Thanh nghe xong cô nói thì cười lạnh một tiếng, lập tức hạ lệnh tử cho cô.
Yêu cầu cô ấy đưa Đậu nhỏ ngồi xe trở lại nhà vào ngày mai.
Hàn Mộc Tử: “Không được đâu, ngày mai gấp quá, hơn nữa em còn chưa kịp mua vé.”
Hàn Thanh: “Vây buổi tối anh sẽ lái xe qua đón em.”
Hàn Mộc Tử: “Đừng mà!”
“Dù sao chỉ là đi tới đi lui mấy tiếng đồng hồ, anh vẫn chịu được.”
Hàn Thanh tuy nói lời này, nhưng trong giọng nói cũng tràn đầy vẻ mệt mỏi.
Hàn Mộc Tử nếu nói không cảm thấy có lỗi với anh thì là đang nói dối, dù sao anh cũng là anh ruột của cô, đối xử rất tốt với cô, cho nên Hàn Mộc Tử chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo lời anh.
“Được rồi, sáng mai em sẽ kêu Đậu nhỏ dậy sớm đón xe đi về, có được không?”
Hàn Thanh im lặng một hồi, mới hài lòng đáp: “Được, anh sẽ cho tài xế qua đón hai người.”
Hàn Mộc Tử: “Không phải nói bọn em tự mình ngồi xe qua sao?”
“Sẽ tắc đường. Sáng sớm hôm sau tới đây đi. Bây giờ anh sẽ cho tài xế đi ngay. Em với con có thể chuẩn bị sau bữa tối rồi nghỉ ngơi cho tốt.”
Hàn Mộc Tử: “Hàn Thanh! Anh thật sự đúng là đồ được voi thì đòi tiên!”
Nói rõ ràng là ngày mai, nhưng hóa ra lại âm thầm rút gọn lại còn một đêm, ngay cả ngủ một lát cũng không cho cô ngủ ngon.
Bị em gái hung dữ mắng như vậy, Hàn Thanh cũng không có chút tức giận, ngược lại thấp giọng cười nói: “Ngoan nào, tới đây rồi sẽ được ngủ bù thêm một chút.”
Sau khi cúp máy, Hàn Mộc Tử bất đắc dĩ vò đầu, cào, cấu, giật giật mái tóc dài của mình.
Anh trai của cô cái gì cũng tốt, chỉ là…là một người nghiện em gái.
Không biết có phải là vì miệt mài tìm cô ấy suốt hai chục năm qua, rồi tìm nhầm người, khi thật sự tìm thấy cô ấy, anh ấy cảm thấy có lỗi nên anh ấy mới đối xử tốt với cô ấy như vậy.
Không, anh ta vẫn là một tên nghiện em gái đích thực.
Vì như theo Tô Cửu nói, trước đây anh ta đối với Hàn Tuyết U rất cưng chiều.
Chắc đây là sức mạnh của tình cảm gia đình.
Tối hôm đó, Tiểu Nhan tự tay nấu bữa tối, Đậu nhỏ ăn món cá kho mà cậu luôn muốn ăn, cuối cùng thỏa mãn sờ bụng, sau đó ngã vào vòng tay của mẹ.
“Mẹ ơi, món cá hấp do dì Tiểu Nhan nấu thật ngon.”
Hàn Mộc Tử nhìn về phía Tiểu Nhan đang đối diện, sau đó nói đùa: “Con sẽ cưới dì Tiểu Nhan làm vợ chứ?”
Tiểu Nhan vừa nghe thấy đã suýt sặc thức ăn lên trên mũi.
Đậu nhỏ lắc đầu nghiêm túc: “Không cần.”
“Tại sao vậy ta?”
“Mẹ, mẹ có phải ngốc rồi không? Đậu nhỏ mới năm tuổi, ít nhất cũng phải 20 năm sau mới cưới được vợ. Đến lúc đó dì Tiểu Nhan sẽ biến thành bà Tiểu Nhan rồi, không còn đẹp nữa.”