Mục lục
Cô Vợ Đánh Tráo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1208

Nếu như không có ai đứng ra giải thích, dọc đường đi, hướng dẫn viên lúc nào cũng gọi cô là chị Hàn thì thật xấu hổ. Dù gì thì bây giờ cô cũng chỉ là bạn gái của Hàn Thanh, hai người mới vừa ở bên nhau chưa được bao lâu. Cả hai chưa bao giờ nói đến chủ đề này trước đây, nhưng khi phải đứng đối mặt với việc đó, cô cảm thấy rất ngại ngùng.

Giải thích?

Hàn Thanh im lặng nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, trong mắt cô ấy hiện lên vẻ bối rối, trong lòng cô ấy dường như cũng có chút bất an, tựa hồ như sợ anh ấy tức giận.

Hàn Thanh hơi híp mắt, đột nhiên duỗi cánh tay ra ôm cô ấy vào lòng, cười nhàn nhạt với hướng dẫn viên, nói: “Không có chuyện gì, cô cứ tiếp tục sắp xếp đi.” Tiểu Nhan được anh ôm vào lòng bỗng chốc trở nên có chút ngốc, không kịp phản ứng.

Vậy mà Hàn Thanh lại… Không giải thích, hơn nữa cũng không phủ nhận? Thậm chí anh ấy còn ôm mình, đây là… Ngầm thừa nhận đúng không?Không không, có lẽ anh ấy nghĩ nếu anh ấy phủ nhận điều đó thì chuyến du lịch này sẽ tràn ngập sự xấu hổ nên anh không làm vậy. Nghĩ đến đây, một chút vui mừng vừa nhen nhóm trong lòng Tiểu Nhan cũng biến mất.

“Vâng ạ. Hướng dẫn viên đồng ý. Chuyến đi này Hàn Mộc Tử đã trả đủ tiền sau đó lại nhường chỗ cho Hàn Thanh và Tiểu Nhan. Về cơ bản thì dịch vụ của chuyển đi là một kèm một. Tất cả các dịch vụ giải trí, bao gồm cả danh lam thắng cảnh trên đường sẽ được hướng dẫn viên giới thiệu trên đường đi, nhưng hướng dẫn viên sẽ đợi cho đến khi du khách cảm thấy quen thuộc với mọi thứ thì sẽ biến mất và đến giờ đã hẹn trước thì mới xuất hiện, tất cả thời gian riêng tư sẽ dành cho cặp đôi trẻ.

Dĩ nhiên chuyện này để sau hằng nói.

Sau khi máy bay hạ cánh, họ được xe riêng đưa về khách sạn. Mặc dù nhìn như họ chưa làm gì hôm nay cả nhưng chuyến đi đường dài đã khiến họ vô cùng mệt mỏi.

Lúc đầu Tiểu Nhan vừa lo lắng vừa phấn khích nhưng khi xuống máy bay, cô ấy chỉ cảm thấy kiệt sức. Cô ấy quyết định về khách sạn đi tắm và ngủ luôn để hồi sức. Thậm chí cô ấy còn chẳng muốn tắm, chỉ muốn ôm ngay cái gối thơm tho rồi ngủ một giấc cho đến tối mịt.

Tuy nhiên…

Sau khi đẩy cửa bước vào phòng khách sạn, Tiểu Nhan đã hoàn toàn chết lặng.

Cô thất thần đứng đó, khóe miệng cứng đờ.Hàn Thanh cởi giày xong, sau khi xếp xong vali, đi tới thấy cô đang đứng ngồi không yên, anh ấy thấp giọng hỏi: “Sao vậy? Không phải em mệt nên muốn đi nghỉ ngơi sao?”

Nghe thấy giọng Hàn Thanh, Tiểu Nhan suýt chút nữa đã kêu lên.

Tất cả là vì khách sạn này chỉ có một cái giường, mặc dù giường rất rộng, có thể chứa tới bốn năm người. Nhưng, điều đáng xấu hổ là trên giường lúc này có một trái tim khổng lồ xếp thành từ vô số cánh hoa hồng và ở chính giữa trái tim là một đôi uyên ương.

Cảnh tượng này thoạt nhìn rất đỗi thơ mộng, nếu là đôi vợ chồng mới cưới đi trăng mật thì quả thật rất hợp nhưng bọn họ không phải là đôi vợ chồng mới cưới mà. Bọn họ chỉ vừa mới hẹn hò không lâu mà đột nhiên lại bị xếp vào căn phòng như vậy.

Nhìn chiếc giường lớn kia làm người ta không khỏi nghĩ đến chuyện nào đó.

Khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Nhan bắt đầu xuất hiện hai đóa hồng.

Cô lúng túng liếc nhìn Hàn Thanh, đôi môi mấp máy: “Nhưng. Chỉ có một cái giường..

Hàn Thanh đi tới, tự nhiên cũng nhìn thấy cảnh tượng trong mắt Tiểu Nhan, khuôn mặt luôn lạnh lùng kia cũng thoáng hiện lên một tia ngượng ngùng nhưng cũng chỉ là thoáng qua rồi biến mất.

Anh nhìn sang khuôn mặt cô gái nhỏ giờ đã đỏ bừng, rõ ràng là đang thẹn thùng, Hàn Thanh cười nhẹmột tiếng, vươn bàn tay to xoa gáy cô, hơi cúi đầu xuống.

“Tại sao chỉ có một chiếc giường thôi ư? Đây là chuyến du lịch chuẩn bị cho tuần trăng mật của một cặp đôi, em nghĩ nhân viên sẽ chọn cho em hai chiếc giường? Hay hai phòng?”

Tiểu Nhan: “

Mặc dù những điều anh nói đều đúng nhưng Tiểu Nhan vẫn cảm thấy xấu hổ, đối mặt với sự thân mật của Hàn Thanh, cô ấy khẽ cắn môi dưới, đáp: “Nhưng..

Hàn Thanh vỗ đầu cô ấy: “Đừng suy nghĩ nhiều quá, em không mệt sao? Chỉ cần phủi hoa hồng xuống hết là có thể ngủ được rồi.” Anh ấy nói rất nhẹ nhàng, không có chút phập phồng nào. Tiểu Nhan nghĩ về bản thân mình, trước khi anh đến, cô ấy đã quá lo lắng, cô ấy cảm thấy rất xấu hổ khi nhìn chiếc giường lớn kia. Sau đó, so sánh với vẻ nhẹ nhàng và thoải mái của Hàn Thanh lúc này, cô ấy cảm thấy có chút hụt hẫng.

Đồng thời, cô ấy cảm thấy có đôi chút khó chịu.

Dựa vào đâu mà chỉ có một mình cô ấy cảm thấy lo lắng và căng thẳng, còn anh ấy thì không cảm thấy gì cả, có lẽ nào anh ấy… Hoàn toàn không có cảm giác gì với mình?

Nghĩ tới nghĩ lui, mặt Tiểu Nhan lại đỏ bừng.

Cô ấy gạt tay Hàn Thanh ra, đi thu dọn hoa hồng.

Kết quả là cô ấy đã ném hết những cảnh hoa hồng mà nhân viên khách sạn đã vất vả chuẩn bị vàothùng rác, ngay cả đôi chim uyên ương gì đó cô ấy cũng ném thẳng một lèo vào thùng rác.

Trong lúc cô ấy thu dọn đồ đạc, Hàn Thanh nói muốn xuống lầu nhìn cảnh vật xung quanh, để không gian cho cô ấy nghỉ ngơi rồi mới rời đi.

Trong lòng Tiểu Nhan có chút không vui, cô ấy định nói rằng sẽ đi cùng anh ấy nhưng chợt nghĩ lại rằng trước đó cô ấy đã than mệt, Hàn Thanh hẳn là nhận ra cô ấy muốn nghỉ ngơi nên mới không đưa cô ấy theo cùng.

Tiểu Nhan bất đắc dĩ ở lại, cô ấy nhanh chóng chạy đi tắm rửa cơ thể đầy mệt mỏi này rồi năm xuống giường, nhìn trần nhà trắng như tuyết mà bất chơt thở dài. Liệu chuyến đi này có thay đổi được gì không? Tại sao trông Hàn Thanh lại có vẻ bình tĩnh nhưng chưa có gì xảy ra vậy?

Vô số câu hỏi lướt qua tâm trí Tiểu Nhan, cuối cùng, cô ấy từ từ chìm vào giấc ngủ. Tiểu Nhan không ngờ mình ngủ đến tận sáng hôm sau, chắc là do ngủ quá lâu nên cô ấy cảm thấy có chút nóng bức, cứ vài phút cô ấy lại lật chăn bông ra. Cuối cùng, cô ấy lăn lộn khắp giường rồi lại cảm thấy lạnh, lại cuộn mình vào chăn bông rồi tiếp tục lăn qua lăn lại rồi lăn ra khỏi giường, rơi xuống sàn.

Tiểu Nhan tỉnh dậy trong đau đớn.

Cô ấy xoa xoa thân thể đang đau nhức rồi đứng dậy, không ngờ lại thấy ánh nắng ban mai, nó khiến cho cô cảm thấy bối rối.

Chuyện gì đã xảy ra vậy? Cô nhớ lúc ngủ cũng mới chỉ gần tối, hãy còn chạng vạng, không phải cô nên tỉnh dậy vào buổi tối ư? Chẳng lẽ đã là ngày hôm sau rồi sao?

Tiểu Nhan nhanh chóng nhìn một lượt quanh phòng nhưng phát hiện trong phòng trống không, trên giường lớn cũng không có ai Bởi vì cô ấy ngủ say mà quấn chăn bông lăn cả xuống giường, nhưng chiếc gối bên cạnh cô còn không có dấu vết của người đã sử dụng qua. Tiểu Nhan lao lên giường, thất thần ngồi đó.

Cô ấy không ngờ rằng mình sẽ ngủ đến sáng.

Hình như cả đêm qua Hàn Thanh không ngủ ở đây?

Anh ấy đã đi đâu?

Tiểu Nhan sững sờ hồi lâu, sau đó lấy điện thoại di động ra, thấy Hàn Thanh đã gửi vài tin nhăn cho cô ấy. Một trong số đó có tin: “Anh ở phòng bên cạnh, có gì nhớ gọi.”

Phòng bên cạnh? Sắc mặt Tiểu Nhan có chút tái nhợt, ngày hôm qua anh ấy vẫn nói với cô ấy: “Em nghĩ nhân viên sẽ phân ra hai phòng sao?” Không ngờ anh ấy lại thực sự tìm căn phòng khác ở một mình?

Không biết tại sao, sau khi nhận ra điều này, Tiểu | Nhan cảm thấy trái tim mình dần chìm xuống. Cô ấy không có ý muốn ngủ chung một giường với Hàn Thanh nhưng hiện tại anh ấy lại cho cô một cảm giác, ngay cả ở cùng một phòng, dường như anh ấy cũng không muốn ở cùng cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK