Chương 1017: Hay là uống chút canh cũng được nhỉ?
Vào lúc động tình như bây giờ…
Ánh mắt của Hàn Mộc Tử hơi mơ mơ màng màng, trong đầu không ngừng vang lên tiếng báo động, tự nhủ chuyện này không thể tiếp tục.
Thế nhưng thân thể của cô lại không có một chút sức phản kháng nào. Lúc này dáng vẻ của Dạ Mạc Thâm vô cùng gợi cảm, hai tay của Hàn Mộc Tử dần dần quấn lấy cổ của Dạ Mạc Thâm.
Trong cơn ý loạn tình mê cô bắt đầu đáp lại anh.
Trước đó cô không hề đáp lại anh mà vẫn luôn chống cự, vì thế Dạ Mạc Thâm vẫn cố hết sức làm.
Lúc sau cô đã bắt đầu đáp lại, Dạ Mạc Thâm mới ý thức được mọi chuyện đã đi quá xa.
Thật ra ban đầu anh chỉ muốn trêu chọc cô một chút.
Nếu không ăn được thịt thì chắc uống chút canh cũng được?
Thế nhưng hiện tại…
Lúc này Hàn Mộc Tử đã rơi vào trạng thái ý loạn tình mê, đột nhiên cô cảm thấy người ở phía trên mình xoay người ngồi ở mép giường. Bởi vì cô đang mang thai cho nên Dạ Mạc Thâm chỉ có thể chống hai tay vì sợ cô sẽ bị thương.
Hàn Mộc Tử vốn bị anh trêu trọc đến nỗi đưa ra quyết định rồi, thế nhưng hiện tại anh lại xoay người đi. Tại sao lại như vậy?
“Anh làm sao vậy?” Hàn Mộc Tử nhìn theo bóng dáng của anh, không nhịn được mà hỏi anh một câu.
Dạ Mạc Thâm quay đầu nhìn cô một cái, màu mắt trong con ngươi của anh rất đậm giống như có một ngọn lửa đang chực chờ bùng cháy vậy.
Đôi môi mỏng mím chặt một cách bất đắc dĩ, sau đó anh mới nói với giọng khàn khàn: “Không phải em đang mang thai hay sao?”
Nhất thời, Hàn Mộc Tử không hiểu anh nói lời này là có ý gì, cho nên cô chỉ biết gật đầu.
“Đúng rồi.” Trong đáy mắt của anh xuất hiện vẻ đắc dĩ cùng với sự không cam lòng. Khi nhìn thấy một lần nữa, Hàn Mộc Tử nghĩ rằng anh sẽ tiếp tục, cô đang chuẩn bị vươn tay ôm lấy anh, không ngờ rằng môi của Dạ Mạc Thâm chỉ đặt một nụ hôn nhẹ lên trán của cô.
Chỉ như vậy là xong rồi sao?
Hàn Mộc Tử khẽ cau mày nhìn Dạ Mạc Thâm đắp lại chăn cho cô, thanh âm dịu dàng mang theo vẻ kìm chế: “Em mau ngủ đi”
Người này…rốt cuộc bị làm sao vậy? Nếu anh không muốn tiếp tục thì đột nhiên phát bệnh thần kinh đi trêu chọc cô làm gì? Đã làm rồi còn không chịu trách nhiệm, còn khiến cô biến thành dáng vẻ như quỷ thế này.
Nghĩ vậy, Hàn Mộc Tử thật sự không kiềm chế được bản thân mà giơ chân ở trong chăn đá anh một cái. Sau đó cô nhanh chóng chui vào trong chăn, rồi xoay người đưa lưng về phía Dạ Mạc Thâm.
Quên đi, cô không cần phải như thế.
Dù sao người khó chịu cũng đâu phải là cô, lẽ ra anh không nên trêu chọc cô, rôi sau đó lại không chịu trách nhiệm, như vậy người khó chịu chỉ là anh mà thôi.
Hàn Mộc Tử quay lưng lại, cũng không thèm quan tâm người phía sau mình có phản ứng gì, dù sao bây giờ anh có muốn hối hận cũng chẳng còn kịp nữa.
Người ở phía sau ngồi ở bên giường một lát, sau đó Hàn Mộc Tử cảm thấy bên giường trống không, Dạ Mạc Thâm đã đi ra ngoài.
Hàn Mộc Tử trộm quay đầu nhìn thoáng qua thì phát hiện anh lại chạy ra ngoài ban công.
“Hứ, đi ra ngoài ban công mà ở luôn đi, cho anh chết cóng luôn”
Cô định không để ý đến anh nữa mà tự mình điều chỉnh một tư thế thoải mái, chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Hiện tại, cô là phụ nữ mang thai nên cũng rất dễ ngủ, hơn nữa đi vào giấc ngủ cũng rất nhanh.
Lúc đầu cô còn nhìn thấy bóng dáng của anh, lúc sau cũng nhìn thấy, nhưng không hiểu tại sao mí mắt của cô cứ hạ xuống.
Sau đó, cô không thể nào mở mắt ra được nữa, một lúc sau liền nhắm mắt lại, sau đó xảy ra chuyện gì, cô cũng không thể nhớ được nữa.
Còn bên kia.
Sau khi Tiêu Túc nghe thấy thanh âm của Hàn Mộc Tử, cậu ta còn đang định xin mợ cứu mình nhưng không ngờ Dạ Mạc Thâm lại cúp điện thoại. Tiêu Túc suy nghĩ một chút, cũng không dám gọi lại, cậu ta chỉ có thể ngồi ở bên giường nhìn điện thoại mà cảm thấy đau đầu.
Giao cho cậu ta nhiệm vụ như thế này không bằng bảo cậu ta lên núi đao xuống biển lửa, như vậy Tiêu Túc cậu ta nhất định sẽ không nhăn nhó như bây giờ. Nói lên là lên, nói nhảy thì sẽ nhảy.
Khoảng 30 phút sau, Tiêu Túc cũng không nhận được điện thoại của Dạ Mạc Thâm nữa.
Tiêu Túc thậm chí còn nghĩ hay là cứ ngủ quên đi, sau đó cậu ta sẽ giả bộ rằng cuộc điện thoại của cậu Dạ đêm nay căn bản là chưa từng tồn tại?
Nghĩ vậy, Tiêu Túc liền cảm thấy cách này cũng rất tốt, vì thế cậu ta lại đi chuẩn bị trong chốc lát. Lúc này khi đang chuẩn bị tắt đèn để đi ngủ, tiếng di động lại vang lên Tiêu Túc liền run rẩy một cái, cậu ta suýt thì ngất sau khi nhìn thấy tin nhắn Tin nhắn giữa đêm và Dạ Mạc Thâm gửi tới, chỉ có một câu “Ngày kia đưa tư liệu cho tôi.”
Ngày kia sao?
Cậu ta rất muốn hỏi Dạ Mạc Thâm có biết rằng bây giờ đã là ban đêm của ngày hôm nay hay không, bây giờ cậu ta ngủ thẳng một giấc đến ngày mai thì thời gian sẽ chỉ còn lại một ngày, hơn nữa ban ngày cậu ta còn phải đi làm nữa.
Nghĩ vậy, Tiêu Túc cảm thấy cậu ta phải tranh thủ cho bản thân một chút thời gian.
Vì thế cậu ta lấy di động ra, bắt đầu nhắn tin.
Dạ Mạc Thâm đang ngồi ở ghế ở ban công, mắt nhắm lại tựa lưng vào ghế, tuy không nhìn ra biểu tình gì nhưng mày nhíu lại như đang cố cố gắng kiềm chế điều gì đó, hơn nữa bây giờ là mùa đông vô cùng khắc nghiệt thế nhưng mồ hôi trên trán của anh vẫn cứ chảy ra.
Tỉnh…
Tiếng di động vang lên, Dạ Mạc Thâm cúi đầu nhìn thoáng qua, là tin nhắn Tiêu Túc gửi tới “Cậu Dạ, có thể cho tôi thêm hai ngày được không? Nhiệm vụ này…hơi khó khăn một chút.”
Mặt của Dạ Mạc Thâm không hề thay đổi, đánh chữ gửi lại.
“Không thể”
“Vậy là buổi tối của ngày kia phải không ạ?”
“8 giờ sáng”
“..
Tiêu Túc: “..” Tròng lòng của cậu ta như có hàng nghìn hàng vạn con ngựa chạy qua, rất muốn mắng chửi người, rất muốn tra hỏi đối phương. Thế nhưng…cuối cùng Tiêu Túc vẫn phải buông di động xuống, nằm xuống giường, tự đắp chăn cho bản thân, cố gắng nhắm mắt lại ngủ một giấc an lành.
Đúng vậy, ngủ một giấc an lành.
Bởi vì cậu ta đã biết trước nhiệm vụ này khó khăn và gian khổ đến nhường nào, nói không chừng sau này cậu ta sẽ không ngủ được một giấc an lành như vậy đâu nhỉ? Ha ha.
Nếu cậu ta sớm biết tính tình của cậu Dạ như vậy thì cậu ta sẽ không hỏi lại nữa, dù sao thì cậu Dạ cũng nói là ngày kia cũng không nói cụ thể là lúc nào, vì thế cậu ta có thể kéo dài tới buổi tối ngày kia cũng được.
Bây giờ thì hay rồi, tự mình hại mình.
Từ sau khi Tiểu Nhan từ chức, cô ấy cũng chưa đi tìm công việc khác. Đã rất lâu rồi cô ấy chưa về thăm nhà, thật ra cũng có nguyên nhân đó là trước đây cô ấy ra nước ngoài cùng với Mộc Tử.
Cho nên cô ấy đã từ chức ở bộ phận tài chính của tập đoàn nhà họ Dạ.
Hơn nữa, người quản lí của bộ phận tài chính lại là ba của cô ấy, cho nên ông ta rất tức giận về việc Tiểu Nhan từ chức. Bởi vì dù sao nếu cô ấy từ bỏ cơ hội công việc tốt như vậy thì rất nhanh sẽ bị người khác cướp mất.
Đến lúc đó dù cô ấy có hối hận như thế nào thì cũng sẽ không thể quay về được nữa.
Thế nhưng lúc ấy trong lòng của Tiểu Nhan cho rằng Dạ Mạc Thâm chính là một tên cặn bã nên không muốn tiếp tục làm việc ở công ty của anh nữa, thậm chí cô ấy còn khuyên ba của mình không nên tiếp tục làm việc cho tên cặn bã này nữa, khiến cho ba của cô ấy tức giận đến mức suốt ngày mắng cô ấy.
Thậm chỉ còn chỉ vào mũi của cô ấy mà nói, nếu cô ấy dám từ chức thì bọn họ sẽ đoạn tuyệt quan hệ, cô ấy vĩnh viễn không cần trở về cái nhà này nữa.
Lúc đó Tiểu Nhan còn trẻ tuổi cho nên đặc biệt nóng nảy, thực ra cô ấy còn muốn khuyên nhủ ba của mình, thế nhưng không ngờ thái độ của ông ấy lại cứng rắn như vậy, nếu cô ấy còn tiếp tục khuyên nhủ thì chẳng phải mất mặt lắm sao.
Vì thế Tiểu Nhan lập tức đoạn tuyệt quan hệ với ba của mình, còn nói bản thân sẽ không bao giờ trở về nhà nữa.
Chỉ trong nháy mắt mà bao năm đã trôi qua, ba của cô ấy cũng không gọi cho cô ấy một cuộc điện thoại nào, hai người chưa từng liên lạc với nhau kể từ lúc đó.
Chỉ có mẹ của cô ấy vấn gọi điện thoại hàng năm, hỏi xem khi nào thì cô ấy trở về?
Sau đó Tiểu Nhan cũng nghĩ rằng, vì sao người gọi điện thoại cho cô ấy lại không phải là ba? Ông ấy chưa từng gọi điện thoại kêu cô ấy trở về, nếu bây giờ cô ấy về nhà thì chẳng phải mất mặt lắm sao?