Chương 736
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Hàn Mộc Tử nhíu đôi mày thanh tú, giờ này mà còn có ai gọi điện cho cô?
Chẳng lẽ là Tô Cửu?
Hàn Mộc Tử đặt điện thoại xuống, sau đó cầm lên nhìn, nhưng phát hiện ra đó không phải số điện thoại của Tô Cửu.
Mà là… Của Dạ Lẫm Hàn.
Trước đây cô đã lưu lại số điện thoại này.
Giờ này rồi mà Dạ Lẫm Hàn, anh ta muốn làm gì?
Hàn Mộc Tử vừa trả lời điện thoại vừa suy nghĩ về mục đích cuộc gọi đến của anh ta: “A lô?”
Nghe thấy giọng nói của cô, rốt cuộc Dạ Lẫm Hàn bên kia cũng thở dài một tiếng: “Tốt quá rồi, em không sao!”
Hàn Mộc Tử:”…”
Vậy nên, anh ta gọi qua cho cô chỉ vì vấn đề này?
Dạ Lẫm Hàn: “Mấy ngày nay, điện thoại của em luôn tắt máy, anh gọi thế nào cũng không thấy bắt máy.”
Với những lời này nói ra khiến Hàn Mộc Tử không biết tiếp lời thế nào, vì vậy cô im lặng suốt, sau đó cắn một miếng sandwich.
Một tiếng nhai nhẹ từ đầu bên kia truyền đến tại Dạ Lẫm Hàn, anh ta sửng sốt một chút, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Em còn chưa ăn sáng sao?”
Hàn Mộc Tử nhìn hàng xe cộ tắc nghẽn trước mặt như vậy, liền uống thêm một ngụm yến mạch, rồi cắn thêm một miếng sandwich.
“Anh Lẫm Hàn, có chuyện gì sao?”
Đầu bên kia im lặng một lúc rồi khẽ nói: “Anh chỉ muốn nói, em sẽ không sao là tốt rồi, nếu có thể thì anh muốn mời em ăn tối, để xem xem… Bây giờ có ổn không?”
Nghe vậy, Hàn Mộc Tử mím môi, nhìn tình hình bên ngoài xe rồi nói cho anh ta biết.
“Sợ rằng không tiện. Bây giờ, tôi… Đang trên đường đến Tập đoàn nhà họ Dạ.”
Lời nói của cô khiến người bên kia yên lặng một lúc, sau đó Hàn Mộc Tử nhận thấy giọng điệu của anh ta có chút lo lắng.
“Mộc Tử? Em tới Tập đoàn nhà họ Dạ làm gì vậy? Không phải vừa mới về nước sao? Nên nghỉ ngơi thật tốt trước đã.”
Hàn Mộc Tử cười lạnh lùng: “Cũng không làm gì cả, tôi chỉ muốn đến xem một chút.” Cô lại uống thêm một ngụm yến mạch khác. Phải nói rằng tay nghề của người giúp việc rất tốt, bột yến mạch này được ủ rất vừa, hoàn toàn phù hợp với khẩu vị của cô…
“Công ty có gì hay mà xem, bây giờ em đang ở đâu? Anh qua tìm em luôn.”
Phản ứng như vậy khiến cho Hàn Mộc Tử có chút thất vọng:”Anh chột dạ sao?”
Cô hỏi.
Dạ Lẫm Hàn sửng sốt một chút, sau đó cười nhẹ: “Mộc Tử, anh chột dạ cái gì chứ?”
“Vậy nếu anh không chột dạ thì đợi tôi đến Công ty Tập đoàn nhà họ Dạ rồi hẵng nói.”
Nói xong, Hàn Mộc Tử không cho anh ta cơ hội nói thêm mà cúp luôn điện thoại.
Cô đặt điện thoại của mình sang một bên rồi tiếp tục ăn chiếc bánh sandwich còn dang dở.
Đợi đến khi ăn hết bánh sandwich và uống hết yến mạch cũng là lúc tình trạng kẹt xe chấm dứt, Hàn Mộc Tử phủi tay rồi tiếp tục lái xe.
Chỗ này rất gần với Tập đoàn nhà họ Dạ, đại khái lái khoảng 15 phút là đến nơi.
Mười phút sau, Hàn Mộc Tử đến Tập đoàn nhà họ Dạ, cô dừng xe rồi bước vào Tập đoàn.
Bởi vì nhân viên Tập đoàn nhà họ Dạ đều biết cô nên lúc Hàn Mộc Tử lên lầu không có ai dám ngăn cản. Cô đi thẳng đến thang máy chuyên dành cho Dạ Mạc Thâm trước đây, vừa chuẩn bị bước vào thang máy thì đột nhiên cánh tay của cô đã bị kéo lại.
Hàn Mộc Tử quay đầu thì thấy Dạ Lẫm Hàn.
“Đừng đi lên.” Anh ta nói.
Hàn Mộc Tử: “?”
Sắc mặt của Dạ Lẫm Hàn không được tốt cho lắm, cặp kính gọng vàng che đi cảm xúc u ám dưới đáy mắt anh ta. Anh cụp mắt xuống, kéo Hàn Mộc Tử ra ngoài, đợi cửa thang máy đóng lại rồi mới thả cô ra.
Hàn Mộ Tử rút tay về, lạnh lùng nói: “Anh muốn làm gì?”
“Em mới về nước không lâu, cơ thể vẫn chưa hồi phục tốt, được không? Để anh đưa em về nghỉ ngơi.”
Nói xong Diệp Lẫm Thâm lại muốn kéo tay Hàn Mộc Tử.
Hàn Mộc Tử lùi lại một bước, sắc mặt lạnh lùng, giọng nghiêm nghị.
“Anh Lẫm Hàn, xin hãy tự trọng.”
Giọng điệu của cô ấy trầm xuống, trông cô rất nghiêm túc, Dạ Lẫm Hàn sửng sốt một chút, hai tay giơ nửa vời giữa không trung, cười khổ nói: “Tại sao bây giờ em lại ghét anh như vậy? Ngay cả việc anh quan tâm em một chút cũng không được sao?”
“Là quan tâm hay là chột dạ?”
Dạ Lẫm Hàn: “Ý em là gì?”
“Anh Hàn, anh không cần phải giả ngu trước mặt tôi. Anh cũng biết rõ mục đích trở về nước của tôi rồi đúng không? Hiện tại Mạc Thâm không ở đây, tôi sẽ thay anh ấy bảo vệ mọi thứ.”
Dạ Lẫm Hàn sững sờ tại chỗ. Anh ta nghĩ Hàn Mộc Tử có thể đoán được anh ta muốn làm gì, nhưng… Với tính tình của cô, vốn dĩ bản thân cô nên có sự dè dặt, nhưng anh ta lại không ngờ rằng… Cô lại dám nói thẳng thừng ra như vậy.
Cũng không nể mặt anh ta một chút nào.
Đột nhiên, Dạ Lẫm Hàn ủ rũ.
Nhìn người khuôn mặt thanh tú của người phụ nữ trước mặt, khỏe môi Dạ Lẫm Hàn chợt nở nụ cười châm chọc.
“Mộc Tử, ở trong mắt em, anh làm em khó chịu như vậy sao?”
Cô không trả lời anh ta, nhưng ánh mắt của cô đã bộc lộ ra hết suy nghĩ của chính mình.
“Hay là nói, hiện tại trong lòng em, em đang nghĩ anh đến Tập đoàn nhà họ Dạ để thay thế? Bởi vì Mạc Thâm xảy ra chuyện cho nên anh mới nhân cơ hội này mà leo lên? Nhưng mà Mộc Tử, chẳng lẽ em lại nghĩ rằng anh là loại người đục nước béo cò hay sao?”
Hàn Mộc Tử mím đôi môi đỏ mọng: “Anh nghĩ rằng anh không phải sao?”
Dạ Lẫm Hàn nhìn cô chằm chằm, không nói lời nào. “Nếu anh nghĩ rằng anh không phải là loại người đó, vậy thì anh đừng xuất hiện trong cuộc họp ngày hôm nay”
Sắc mặt Dạ Lẫm Hàn hơi thay đổi, xem ra cô biết tất cả rồi.
“Tinh”
Hàn Mộc Tử bấm thang máy, cửa thang máy mở ra, cô liền bước vào.
Trước khi cửa thang máy đóng lại, Hàn Mộc Tử cười lạnh: “Để tôi xem xem anh có phải là loại người như vậy không.”
“Tinh!”
Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, Dạ Lẫm Hàn đang đứng bên ngoài thang máy, hai tay anh ta nắm chặt tay, gân xanh trên trán nổi lên.
“Cậu chủ Lẫm Hàn, đừng ngốc nghếch nữa. Cô ta đang cố chọc tức anh thôi, nếu nghe lời cô ấy thì anh trúng kế rồi.” Hàn Mộc Tử vừa đi thì trợ lý đứng bên cạnh vội vàng đi tới khuyên nhủ anh ta. Thấy Dạ Lẫm Thâm mãi không tiếp lời, anh ta liền nói ra những lời ác ý: “Phụ nữ ấy à, bọn họ đều thích về vập vào những người đàn ông giàu có. Sau này anh trở thành Chủ tịch Tập đoàn nhà họ Dạ rồi, anh còn sợ cô ta không để ý đến mình nữa sao? Bây giờ, trong đầu cô ta chỉ toàn là Dạ Mạc Thâm, còn không phải vì xem trọng quyền lực của anh ta hay sao?”
Lời nói vừa dứt, cổ áo tên trợ lý bị Dạ Lẫm Hàn xách lên, sau lớp kính mắt là ánh mắt vô cùng nham hiểm: “Ai cho cậu can đảm để nói về cô ấy như vậy?”
Mặt trợ lý biến sắc: “Anh Lãm Hàn, tôi sai rồi. Tôi cũng chỉ vì nghĩ đến sự nghiệp của anh: Nếu, anh không thích nghe những lời như vậy, về sau tôi sẽ không nói gì nữa. Thứ lỗi cho tôi lần này.”
Dạ Lẫm Hàn nhìn cậu ta một lúc lâu rồi chậm rãi rút tay về, đứng một bên bẻ lại cổ áo cho cậu ta.
“Mộc Tử là người phụ nữ đặc biệt nhất mà tôi từng thấy. Cậu cũng không cần lo lắng tôi sẽ bị cô ấy làm cho kích động.”
Anh ta nhếch môi, trong mắt hiện lên sự lạnh lẽo nham hiểm, không còn chút cảm giác ấm áp nào.
“Cô ấy và công ty, cả hai thứ tôi đều muốn có.”
Trợ lý nuốt nước bọt “Ực” một cái rồi gật đầu đồng ý.
Dạ Lẫm Hàn liếc mắt nhìn số trên thang máy lần lượt tăng dần, môi mỏng mím càng lúc càng chặt.
Mộc Tử, em đừng trách anh.
Đợi khi anh có tất cả rồi, anh sẽ giải thích cho em từng thứ một.
Dạ Mạc Thâm, không phải cậu thích cùng tôi tranh giành sao? Bây giờ cậu chết rồi, tôi xem xem cậu còn muốn tranh giành cái gì với tôi nữa?