Chương 928: Khát nước Trong bóng tối
Lúc không hề thấy được gì, cảm giác càng trở nên mãnh liệt.
Hàn Mộc Tử đang mặc đồ ngủ trên người, sau khi bị Dạ Mạc Thâm ôm vào lòng, liền có thể qua lớp quần áo mà cảm nhận được nhiệt độ trên người anh truyền đến.
Cơ thở anh thực sự rất nóng, giống y hệt như là lửa.
Đôi môi rất nóng bỏng, Hàn Mộc Tử chỉ cảm thấy đôi môi anh hôn qua lần này đến lần khác, cuối cùng cảm thấy không đủ, bàn tay to lớn còn nhẹ nhàng cầm lấy cằm của cô, sau đó rời ra.
“Há miệng.”
Hàn Mộc Tử: “…”
Anh hôn thì cứ hôn đi, còn nói làm gì nữa?
Nói thì nói đi, còn đòi hỏi gì nữa?
Hàn Mộc Tử không nhúc nhích.
“Hả?” Trong bóng tối, giọng nói của Dạ Mạc Thâm khàn khàn, cứ như là có dòng rượu vang lâu năm chảy qua họng.
Thấy cô không nói gì, Dạ Mạc Thâm dứt khoát nắm lấy cằm cô, áp gần tới mặt cô.
“Sao lại không nói gì?”
Cuối cùng Hàn Mộc Tử không nhịn được nữa: “Anh được rồi, cho em…”
Kết quả, thừa dịp cô nói chuyện, Dạ Mạc Thâm cúi đầu hôn lấy, thuận lợi mà chiếm lấy lãnh thổ thuộc về cô.
Nhất thời hô hấp của Hàn Mộc Tử trở nên nặng nhọc hơn một chút, tay vô thức mà nắm lấy áo Dạ Mạc Thâm, cả người yếu ớt mà dựa vào trong lòng anh, mắt nhắm nghiền, lông mi nhẹ nhàng run.
Trong chốc lát, Dạ Mạc Thâm đưa tay sờ lấy đám tóc sau cổ cô, đôi môi di chuyển, nhẹ giọng nói: “Sao không nói cho anh biết sớm một chút?”
“Hả?”
Lúc vẻ mặt Hàn Mộc Tử ý loạn tình mê, đột nhiên nghe đợc lời Dạ Mạc Thâm nói, nhưng mà căn bản cô không nghe rõ được nội dung là gì, chỉ có thể qua loa lên tiếng.
Bộ dạng hồn nhiên như vậy, làm cho đáy mắt đen láy của Dạ Mạc Thâm sâu thêm một chút.
Nhưng mà ngay lúc này, đột nhiên trong phòng khách truyền đến tiếng bước chân, trong bóng đêm nghe vô cùng rõ rệt, Dạ Mạc Thâm nheo mắt, ôm Hàn Mộc Tử quần áo đang có chút lộn xộn vào trong lòng mình, ánh mắt nhìn chằm chằm ra bên ngoại.
Một âm thanh của trẻ con vang lên trong phòng khách.
“Ba? Là ba sao?”
Giọng nói của Đậu Nhỏ…
Lúc nghe thấy giọng nói này, Dạ Mạc Thâm liền không vui mà nhíu mày.
Tên nhóc này… rõ ràng anh vừa thấy nó đang ngủ, sao lại thức dậy đây rồi? Hơn nữa nghe giọng nói của nó, là đang đi đến phía nhà bếp sao?
Nó muốn gì vậy?
“Ba”
Lúc nãy một câu hai câu đều ba đốn mạt, bây giờ lại gọi ba thân thiết thế kia, hơn nữa lại xuất hiện vào lúc này, nói không có mưu đồ gì Dạ Mạc Thâm tuyệt đối không tin.
Anh nhíu chặt mày, Hàn Mộc Tử trong lòng cũng vì nghe được giọng nói của Đậu Nhỏ mà giật mình phục hồi tinh thần lại.
Đậu Nhỏ đến rồi?
Phản ứng đầu tiên của Hàn Mộc Tử là đẩy Dạ Mạc Thâm đang ôm cô ra, Dạ Mạc Thâm vì không hề đoán được trước, cho nên bị cô đẩy ra, sau đó Hàn Mộc Tử lại căng thẳng mà sửa lại quần áo của mình.
Trong bóng tối khuông mặt đã hoàn toàn đỏ ửng lên rồi.
Mang tay và cổ cũng đang tỏa nhiệt, không ngờ được sẽ bị Đậu Nhỏ bắt gặp mình và Dạm Mạc Thâm đang thân mật với nhau.
Mặc dù Đậu Nhỏ vẫn còn là một đứa trẻ con, nhưng da mặt Hàn Mộc Tử mỏng, vẫn cảm thấy rất xấu hổ.
Dạ Mạc Thâm còn chưa giải quyết được nỗi khổ tương tư của mình đã bị đẩy ra, càng nhíu chặt mày, tiến lên khẽ nói: “Không cần quan tâm nói, chỉ cần chúng ta không phát ra tiếng, nó không biết chúng ta ở đây đâu.”
Nói xong, bàn tay to lớn của anh lại ôm Hàn Mộc Tử vào lòng.
Nhưng mà lần này, Hàn Mộc Tử lại không theo ý của anh mà lui lại về sau mấy bước, đẩy anh ra, thấp giọng nói: “Đừng qua đây, để trẻ con nhìn thấy ảnh hưởng không tốt đâu.”
Cô vừa sửa lại quần áo của mình, vừa cuống cuồng mà nhìn ra bên ngoài.
Quả nhiên là giọng nói của Đậu Nhỏ lại truyền đến.
“Mẹ? Ơ, hình như con vừa nghe thấy giọng của mẹ, mẹ, là mẹ sao?”
Dạ Mạc Thâm: Chết tiệt, tên nhóc này là cố ý mà.
Nghe thấy giọng nói của Đậu Nhỏ ngày càng đến gần, Hàn Mộc Tử hầu như đã có thể xác định được cậu bé đang đi đến của phòng bếp, lúc cô vừa định đi ra ngoài, một đôi bàn tay to lớn lại kéo cô trở lại, cô lại quay lại vào trong vòng tay của Dạ Mạc Thâm.
Trong bóng đêm, Dạ Mạc Thâm không chút biểu tình nào mà ôm Hàn Mộc Tử, lúc định đưa tay ra khóa cửa phòng bếp, đột nhiên nghe tách một cái, công tắc đèn nhà bếp đã bị người ta ấn một cái.
Vừa nãy trong phòng bếp tối đen, bây giờ đột nhiên sáng trưng như ban ngày.
“Ây, tìm được hai người rồi!”
Đậu Nhỏ đứng ở trước cửa phòng bếp, bàn tay nhỏ còn đang ở trên công tắc đèn.
Cậu bé mở to đôi mắt long lanh, nhìn thấy Hàn Mộc Tử và Dạ Mạc Thâm đang tình cảm với nhau.
Hàn Mộc Tử sửng sốt một lúc lâu, bỗng chốc nhớ đến mình đang bị Dạ mạc Thâm ôm, mặt liền biến sắc, nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay anh.
“Đậu Nhỏ à.”
Đậu Nhỏ xoay người: “Mẹ, hai người hơn nữa đêm rồi còn ở trong bếp làm gì vậy ạ?”
Hàn Mộc Tử: “…”
Vấn đề kiều này, cô làm sao mà trả lời được? Cô có thể nói là mình muốn vào uống cốc nước mà thôi, kết quả lại bị Dạ Mạc Thâm ôm hôn sao?
Chắc chắc là không được rồi, sẽ dạy hư trẻ con mất.
Hàn Mộc Tử hít sâu một hơi, khẽ cười nói: “Mỳ của dì Tiểu Nhan hơi mặn, nên mẹ ngủ đến nửa đêm liền khát nước, muốn đi uống cốc nước, sao Đậu Nhỏ cũng ra đây vậy? Có phải là khát nước rồi không?”
Nói xong, Hàn Mộc Tử âm thầm khen mình thông minh ở trong lòng, năng lúc ứng biến thực sự không tồi.
Nói mỳ của Tiểu Nhan có chút mặt, cô ra đi uống nước, lỡ như Đậu Nhỏ hỏi Dạ Mạc Thâm đến đây làm gì thì sao, Hàn Mộc Tử cũng có thể nói là anh khát nước, cho nên tìm nước uống, không phải là được rồi sao?
Nhưng mà Hàn Mộc Tử không ngờ được Đậu Nhỏ không ra bài theo hướng đó, cậu bé chớp đôi mắt linh động, vẻ mặt ngây thơ mà nói: “Nhưng mà sao dì Tiểu Nhan và chú Tiêu lại không có tỉnh dậy?”
Hàn Mộc Tử: “…”
Cô cảm thấy được nụ cười bên khóe môi cô cứng lại, có những lúc con trai mình quá thông minh cũng không phải là chuyện tốt, nếu như cậu bé là một đứa ngốc nghếch chút, vậy thì lúc này nghe lời của mình, chắc sẽ gật đầu, nói mình cũng muốn uống nước.
Cũng không biết là do liền tâm với mẹ hay là sao nữa, Hàn Mộc Tử vừa nghĩ như vậy xong, Đậu Nhỏ đột nhiên mở miệng nói: “mẹ, con cũng muốn uống nước.”
Hàn Mộc Tử liền hồi phục lại tinh thần, gật đầu: “Được, mẹ lấy nước cho con, con đợi chút.”
Nói xong, Hàn Mộc Tử lập tức quay người rót nước cho Đậu Nhỏ.
Làm bộ thì làm bộ cho trót, cô rót hai cốc nước, một cốc đưa cho Dạ Mạc Thâm, một cốc đưa cho Đậu Nhỏ.
Nhưng mà cô lại không biết là lúc cô quay lưng rót nước, Dạ Mạc Thâm và Đậu Nhỏ đã đấu mắt trong không trung, đã trải qua một trận va chạm vô cùng kịch liệt.
Một lát sau, Dạ Mạc Thâm có thể xác định được, tên nhóc này thực sự là cố tình.
Anh nhếch môi, bộ dáng tươi cười u ám.
“Không phải là con ngủ rồi sao? Sao lại thức dậy rồi?”
Đậu Nhỏ vô tôi mà nói: “Mỳ dì Nhan nấu có chút mặn đó, Đậu Nhỏ khát nước, khát nên tỉnh thôi ~”
Nụ cười bên môi Dạ Mạc Thâm trở nên lạnh đi: “Đúng vậy không?”
Hàn Mộc Tử nghe thấy như vậy, vô cùng xấu hổ.
Thực ra tài nghệ nấu nướng của Tiểu Nhan là khỏi phải bàn, cái gì cũng vừa vặn, căn bản không thể phạm phải sai lầm cơ bản như vậy được.
Nhưng mà tại sao cơ chứ?
Cả nhà ba người bọn họ, ai ai cũng khát nước?
Lời của tác giả: Thực sự xin lỗi mọi người rồi, bởi vì nguyên nhân sức khỏe nên tậm thời không thể ra chương mới được. Từ lúc viết sách cho đến bây giờ đã gần hai trăm vạn chữ không hề nghỉ, nhưng mà lúc này thực sự không thể chống đỡ được nữa, vì để có được chương mới tốt hơn cho mọi người, vì vậy phải đi kiểm tra một chút, hy vọng những chị em đang đợi chương sẽ thông cảm. Ngày quay lại đại khái là vào ngày 3 đến sáu ngày. Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người.