Mục lục
Cô Vợ Đánh Tráo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 162: Đây là một vụ bê bối! Lúc nửa đêm.

Thẩm Kiều vén chăn lên rồi đứng dậy, cô đi chân trần ra khỏi phòng sau đó đi đến phòng sách. Cô lục lại thùng rác tìm bản hợp đồng và thẻ ngân hàng của Dạ Mạc Thâm mà cô vừa ném đi, đến khi cầm được trong tay thì không kìm nén được mà bật khóc.

Cái tên Dạ Mạc Thâm đáng ghét này.

Cô đi tìm lại những thứ này, còn anh thì thẳng tay vứt bỏ mà không thèm nhìn lấy một cái.

Dường như lúc đưa những thứ này cô, anh chẳng hề để tâm một chút nào.

Những thứ này vốn dĩ thuộc về cô mà, anh không cần nữa thì thôi.

Trong phòng sách tối om vang lên những tiếng khóc nức nở, vừa nghẹn ngào lại có chút kìm nén.

Một lúc lâu sau, Thẩm Kiều mới lau khô nước mắt của mình, sau đó cầm bản hợp đồng và thẻ ngân hàng trở về phòng, cô lên giường đi ngủ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Ngày hôm sau cô tranh thủ thời gian đến cửa hàng tìm chị Tỉnh.

“Chị Tinh, cửa hàng này của chúng ta có giá trị khoảng bao nhiêu tiền ạ?” Chị Tinh nheo mắt lại nhìn cô rồi hỏi: “Sao bỗng nhiên em lại hỏi đến chuyện này?” “Chỉ là em tò mò muốn biết giá của cửa hàng này thôi, chị Tỉnh có thể cho em biết không?” “Em cũng thấy cửa hàng này lớn như vậy mà, lợi nhuận một tháng vào khoảng mấy triệu USD, nhưng hiện tại đang là mùa ế ẩm, em xem cửa hàng này đáng giá bao nhiêu?” Chị Tỉnh nói vậy cũng đúng, Thẩm Kiều hình như không thể ước định được mức giá của cửa hàng này.

Xem ra tạm thời cô không thể mua lại nó rồi, Thẩm Kiều khẽ cắn môi dưới, bắt đầu nghĩ câu trả lời.

Mà chị Tinh lại như hiểu được suy nghĩ của cô, cô ta nói đúng hoàn toàn ý muốn của cô: “Không phải là em muốn mua lại cửa hàng này của chị chứ?” đọc tại truyện chấm one để có bản chuẩn nhé. Nghe cô ta nói vậy, nụ cười của Thẩm Kiều có chút lúng: “Chị cũng thấy buồn cười đúng không? Em cũng không biết… tại sao mình lại có suy nghĩ như thế nữa.” “Không đâu.” Chị Tinh cười nhạt đáp: “Nếu có suy nghĩ như vậy thì em thật sự là một cô gái có cá tính đấy chứ, không muốn bản thân ỷ lại vào Dạ Mạc Thâm. Chị nhiệt liệt ủng hộ em.” Đôi mắt vốn vẫn có phần ủ dột của Thẩm Kiều bỗng lóe sáng, cô ngầng đầu lên nhìn cô ta với vẻ vui mừng.

Nhưng dạo gần đây cô ta không mấy khi nhìn thấy Dạ Mạc Thâm, cho nên cũng không rõ tình hình rốt cuộc là như thế nào.

“Thật vậy ạ?” Thầm Kiều vẫn rất nghỉ ngờ hỏi lại.

“Đương nhiên rồi, nhưng em phải tính toán lợi nhuận của cửa hàng cao lên mới được, cứ thử nghĩ cách xem sao.” Thẩm Kiều bỗng trở nên rất nhiệt tình, cô gật đầu đáp: “Được ạ!” Sau khi Thẩm Kiều ký xong danh sách phát lương thì vội vàng trở về công ty, ngoài lúc chăm chỉ làm việc ra thì lúc ăn cơm hay thời gian nghỉ ngơi đều cố gắng học hỏi thêm về việc cách kinh doanh như thế nào, cô cũng đã mua rất nhiều đầu sách liên quan đến lĩnh vực kinh doanh ở cửa hàng sách.

Ngày nào cũng vậy, ngoài thời gian đi làm thì lúc nghỉ ngơi cô đều chìm đắm vào việc học tập, tìm tòi thêm kiến thức.

Chăm chỉ đến mức có thể nói rằng, một khi đã cắm đầu vào thì chẳng dứt ra nổi.

Có những động lực như này, Thầm Kiều phát hiện những suy nghĩ lung tung trước đây đã ít hẳn đi, ngày trước cô rất rối rắm, run sợ với những việc liên quan đến Dạ Lẫm Hàn, cũng rất bối rối trong mối quan hệ giữa cô và Dạ Mạc Thâm.

Nhưng sau khi cô có chuyện quan trọng hơn muốn làm thì cô phát hiện những chuyện này hoàn toàn không thể cản trở được cô.

Chỉ những lúc rảnh rỗi hay lúc màn đêm buông xuống, người qua kẻ lại ít đi thì Thẩm Kiều mới lại nhớ đến những vấn đề rối rắm đó.

Thế nhưng… cô còn chưa biết phải xử lý những chuyện đó như thế nào, vậy nên chỉ có thể để từng ngày trôi đi như vậy.

Mà Hàn Tuyết U lại như vừa làm sai chuyện gì, cứ hai đến ba ngày lại mang quà đến tặng cô, bây giờ mới có hơn một tuần mà cô đã nhận được bao nhiêu là quà của Hàn Tuyết U…

Đến hôm nay, khi quà tặng của Hàn Tuyết U được giao đến cửa, Thẩm Kiều thật sự không nhịn nồi nữa.

“Tuyết U, gần đây cậu có chuyện à mà lại tặng quà cho mình thế?” Hàn Tuyết U nghe cô nói vậy thì bối rối xua tay đáp: “Chẳng phải trước đó mình từng giải thích rồi còn gì? Mình tiện tay tặng cho cậu thôi, cậu xem… tớ cũng có quà này.

Chúng ta vốn dĩ là bạn thân mà, chẳng lẽ lại không được dùng đồ giống nhau sao?” “Cũng không phải là không được, nhưng mấy thứ này đều là rất quý giá, cậu không phải mua cho hết mình đâu, sau này đừng tiếp tục làm vậy nữa.” Sau đó Hàn Tuyết U cũng không nói gì, Thầm Kiều im lặng một hồi rồi hỏi cô ta: “Tuyết U, không phải là cậu cảm thấy có lỗi với mình đấy chứ?” Nghe thấy lời này, Hàn Tuyết U lập tức ngầng đầu lên nhìn cô, dáng vẻ chột dạ, một lần bị rắn cắn, cả đời sợ dây thừng, giọng điệu của cô ta rất hoảng hốt đáp:” Kiều, Thẩm Kiều, sao cậu lại nghĩ mình như thế?” “Nếu cậu không cảm thấy có lỗi với mình thì sao lại tặng mình nhiều quà như thế? Thật ra…” Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nếu là vì chuyện kia thì cậu không cần phải cảm thấy có lỗi với mình, bởi vì… cả mình và cậu đều không nghĩ đến kết quả đó mà.” Trước khi bắt đầu điều tra, Thẩm Kiều chưa từng nghĩ đến người đó vậy mà lại là Dạ Lẫm Hàn.

Tuy rằng đến tận bây giờ cô vẫn chưa tin tưởng anh ta.

Hàn Tuyết U ngước mắt lên nhìn “Thầm Kiều, không phải là cậu không tin tưởng mình đấy chứ?” Nghe cô ta nói vậy, Thẩm Kiều ngừng lại một chút sau đó lắc đầu: “Mình tin cậu, thế nhưng… trong lòng mình không chấp nhận chuyện như vậy được.” Hàn Tuyết U yên lặng nhìn cô.

“Vậy… cậu thích Dạ Mạc Thâm ự?” Thích Dạ Mạc Thâm à? Cô có thích không? Nếu là trước đây, Thẩm Kiều chắc chắn sẽ đáp lại với vẻ chắc nịch là không thích.

Nhưng bây giờ… chính cô cũng cảm thấy bối rối.

Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều khẽ cười với vẻ thản nhiên: “Không thích.” Nhưng ánh mắt của Hàn Tuyết U đã tối đi mấy phần: “Thẩm Kiều, cậu thay đổi rồi.” “Thay đổi rồi ư?” “Trước đây mình cũng đã từng hỏi cậu chuyện này, lúc đó cậu trả lời rất dứt khoát chứ không do dự như bây giờ đâu.” Thẩm Kiều: “… Vậy sao?” Chính bản thân cô cũng không biết chuyện này.

Cô cũng đã quên rồi…

Hàn Tuyết U rũ mi mắt, không hiểu sao tâm trạng bỗng trùng xuống một cách vô cớ, một lát sau ánh mắt cô ta rơi trên bụng của Thẩm Kiều.

Thẩm Kiều không quan tâm đến cảm xúc của Hàn Tuyết U, bởi hiện tại trong lòng cô cũng đang rối như tơ VÒ.

“Bây giờ mình cũng không xác định được, nhưng mà… mình cảm thấy anh ta cũng không thể chấp nhận được chuyện này, hơn nữa, một khi để lộ ra việc này thì chắc chắn sẽ là một vụ bê bối đối với nhà họ Dạ!” “Vậy thì có làm sao?” Hàn Tuyết U bỗng nhiên trở nên kích động: “Dù tin đồn có tồi tệ hơn thì anh ta cũng là người đàn ông đêm đó của cậu mà, là bố ruột của đứa con trong bụng cậu! Lẽ nào cậu không muốn tìm bố ruột cho con mình à? Hay là cậu thích Dạ Mạc Thâm? Cậu muốn để một người vốn là chú như Dạ Mạc Thâm lên làm bố của con cậu ư?” Những lời nói này của cô ta khiến Thẩm Kiều cảm giác như bị ai đó đập một gậy vào đầu.

Cô ngơ ngác ngước mắt nhìn Hàn Tuyết U trước mặt, có cảm giác cô ta đang ra đòn cảnh cáo với mình.

Đúng vậy, làm sao cô có thề…

để Dạ Mạc Thâm nhận đứa trẻ ở trong bụng của mình làm con của anh được chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK