Chương 659
Ầm!
Sau khi xe cứu thương đóng cửa lại và đi xa, Hàn Mộc Tử mới quay đầu nhìn Đậu nhỏ đứng cạnh.
“Con đã làm gì hả?”
“Hả? Thế nào hả mẹ?”
Đậu nhỏ ngẩng đầu, đôi mắt vô tội nhìn Hàn Mộc Tử, dáng vẻ ngây thơ đơn thuần hiền lành.
Thấy Đậu nhỏ như thế, trong lòng Hàn Mộc Tử nảy sinh nghi ngờ, dù sao cũng là con của mình, cô biết thừa cậu bé là người như thế nào.
Cô ngồi xổm xuống, giơ tay nhéo nhéo mặt Đậu nhỏ.
“Lúc nãy con… Cố tình đúng không?”
“Mẹ đang nói gì vậy a? Đậu nhỏ chẳng hiểu gì cả.”
“Con thôi đi, tại sao con lại nói với y tá là chúng ta không biết anh ta? Rõ ràng lần trước con còn ăn bánh gato người ta mua mà giờ đã trở mặt bảo không quen rồi?”
“Mẹ!”
Đậu nhỏ bĩu môi: “Đậu nhỏ đầu trở mặt nói không quen biết đâu? Con chỉ nói với chị y tá là chú Hàn không phải người nhà của chúng ta, chẳng lẽ như thế là có lỗi sao? Hừ, không phải chính mẹ đã nói là chú Hàn không phải người nhà của chúng ta à? Đậu nhỏ nói có sai đâu, tại sao mẹ lại trách oan cục cưng chứ?”
Hàn Mộc Tử: “…”
Cô ngẫm nghĩ lại, hình như đúng là Đậu nhỏ không nói là không biết Dạ Lẫm Hàn mà chỉ nói một câu Dạ Lẫm Hàn không phải người nhà của bọn họ mà thôi.
Mà câu này thì đúng là sự thật. Nói rất có lý, cô không thể nào phản bác lại được.
“Mẹ nói đi, con nói sai ở đâu a?”
Hàn Mộc Tử lấy lại tinh thần, nhìn Đậu nhỏ trước mặt mình, cô lắc đầu bất đắc dĩ: “Con không nói sai, nhưng y tá cũng không biết, cô ấy nghĩ là con nói con không biết chú đó, con nghĩ thử xem… Chú đó mà nghe thấy thế thì có buồn không?”
“Buồn ạ. Đậu nhỏ suy nghĩ một chút rồi nói.”
“Vậy mà con còn nói thế?”
“Nhưng mà, vốn dĩ chú ấy cũng chẳng phải cái gì của Đậu nhỏ, tại sao Đậu nhỏ phải quan tâm chú ấy có buồn hay không?”
Hàn Mộc Tử: “….”
Đúng là không ngờ, suy nghĩ của con trai mình hoàn toàn khác suy nghĩ của mình, Hàn Mộc Tử phát hiện mình không tìm thấy từ nào để trả lời Đậu nhỏ.
“Mẹ mẹ!”
Đậu nhỏ lắc lắc tay cô: “Mẹ đã nói sẽ tìm bố cho Đậu nhỏ, Đậu nhỏ chỉ cần bố, không cần chú Hàn gì cả”
Cậu bé vừa nói vừa làm nũng, cơ thể bé nhỏ và vẻ ai oán trên mặt khiến cho người ta không nỡ lòng nào từ chối.
“Sắp rồi sắp rồi.” Hàn Mộc Tử chỉ có thể thở dài, xoa xoa cái đầu bé nhỏ của cậu bé: “Mẹ đã nói sẽ tìm bố cho con thì nhất định sẽ làm mà.”
“Thật sao?”
Vẻ mặt Đậu nhỏ tràn đầy vui sướng: “Vậy bao giờ thì con có thể gặp bố? Mẹ hư, không làm tốt khiến Đậu nhỏ chờ mãi.”
“Là mẹ không tốt, mẹ sẽ làm nhanh, đợi mẹ nghĩ kỹ làm thế nào rồi sẽ để con nhận bố, được không?”
“Được ạ ~ Nhưng mà mẹ, dì Tiểu Nhan nói sẽ tới đón con mà, dì ấy đâu ạ?”
Cậu bé vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng gọi.
“Đậu nhỏ, Mộc Tử, sao hai người lại ở đây?”
Hai người nhìn về phía phát ra âm thanh thì thấy tiểu Nhan đang chạy tới “Tiểu Nhan, cô vẫn chưa về à?”
“Dì Tiểu Nhan”
“Khụ khụ… Nhìn thấy Hàn Mộc Tử, Tiểu Nhan khẽ họ một cái: “Tôi còn tưởng cô đã đi với ai, không ngờ cô lại ở đây, nhưng mà… Hôm nay không cho cô giành Đậu nhỏ với tôi, tôi với Đậu nhỏ đã có hẹn chiều nay phải dẫn thắng bé tới gặp Hàn Thanh.”
“Gặp Hàn Thanh?”
Hàn Mộc Tử hơi sửng sốt, lập tức sáng tỏ nhếch môi: “Đây chính là quân sự mà cô nói đấy hả?”
Mặt Tiểu Nhan đỏ lên, cuối cùng vẫn thành thật gật đầu.
“Quan hệ của thằng bé và Hàn Thanh, làm quân sự cho tôi thì không thể thích hợp hơn được nữa.”
Cô ấy đã nói như vậy, Hàn Mộc Tử đành phải đứng dậy giao Đậu nhỏ cho Tiểu Nhan: “Được thôi, trả lại quân sự của cô cho cô, buổi tối nhớ dẫn thằng bé về nhà nghỉ ngơi sớm đấy, đừng đi muộn quá.”
“Sẽ sẽ!”
Trước khi đi, hình như Đậu nhỏ nghĩ tới cái gì đó.
“Mẹ, có phải mẹ định tới bệnh viện thăm chú Hàn không?”
“Chú Hàn?”
Tiểu Nhan cũng không biết chuyện vừa xảy ra, vẻ mặt cực kỳ nghi hoặc: “Chú Hàn gì cơ?”
Hàn? Tiểu Nhan lập tức nghĩ tới một cái tên, cô ấy nhìn Hàn Mộc Tử, hướng ánh mắt về phía cô để chứng thực.
Hàn Mộc Tử khẽ gật đầu, sau đó nhìn Đậu nhỏ. “Dù sao chú Hàn cũng là một người, nên mẹ vẫn phải tới bệnh viện xem chú ấy sao rồi, mẹ sẽ về sóm.”
“Vậy chuyện tìm bố thì sao?”
Hàn Mộc Tử đau đầu, Tiểu Nhan vội vàng ôm chầm Đậu nhỏ: “Đứa bé như cháu quan tâm chuyện của người lớn làm gì chứ? Mẹ cháu biết rõ nên làm gì, cháu cũng đừng quan tâm, mau đi gặp cậu cháu với dì nào.”
Dứt lời, Tiểu Nhan bế Đậu nhỏ lên, sau đó xoay người rời đi.
Đậu nhỏ bị Tiểu Nhan bế vào trong ngực, mặt lại nhìn về phía Hàn Mộc Tử, đôi mắt như viên thủy tinh màu đen cứ nhìn cô chằm chằm, nhìn đến mức khiến Hàn Mộc Tử chột dạ, đành phải nhìn sang chỗ khác. Bọn họ rời đi, Hàn Mộc Tử mới khẽ họ một tiếng, sau đó gọi một chiếc xe đi tới bệnh viện.
Rõ ràng thấy anh ta té ngã ngay trước mặt mình, coi như anh ta là đối tượng hợp tác, cô cũng nên đi thăm một chút, trên đường đi Hàn Mộc Tử lấy điện thoại ra gọi cho quản lý Dịch hôm đó.
Quản lý Dịch vừa nghe thấy Dạ Lẫm Hàn bị bệnh liền lập tức hỏi là bệnh viện nào.
Lúc Hàn Mộc Tử tới đã thấy quản lý Dịch đang chờ ở cửa.
“Quản lý Dịch.”
“Cô Hàn!”
Quản lý Dịch thấy cô bèn đi tới gần: “Tôi nghe nói phó tổng giám đốc Dạ bị ốm phải vào bệnh viện liền chạy tới ngay, phó tổng giám đốc Dạ không sao chứ?”
Hàn Mộc Tử lắc đầu: “Tôi cũng không rõ lắm, chắc là anh ấy vừa được đưa tới, chúng ta vào trong hỏi thử đi.”
“Bị”
Hai người cùng đi vào trong, sau khi hỏi rõ ràng vị trí của Dạ Lẫm Hàn bèn cùng chạy tới.
Mới đi được nửa đường, chuông điện thoại của Hàn Mộc Tử vang lên.
Cô lấy điện thoại ra xem, sau khi nhìn thấy tên Dạ Mạc Thâm thì chợt dừng lại, quản lý Dịch dừng lại nhìn cô và hỏi: “Cô Hàn?”
“Xin lỗi, tôi có điện thoại, quản lý Dịch qua trước đi.”
Sau khi nói xong Hàn Mộc Tử bèn đi qua chỗ khác nghe điện thoại, bởi vì trong bệnh viện có rất nhiều người nên Hàn Mộc Tử đành tìm chỗ vắng để nói chuyện.
“Alo?”
“Em chạy đi đâu vậy?”
Giọng điệu Dạ Mạc Thâm uể oải, Hàn Mộc Tử hơi hoảng sợ, khẽ ho một cái: “Em…. đang trên đường về nhà.”
“Trên đường về nhà?”
Dạ Mạc Thâm hơi khựng lại rồi lại nói: “Vậy anh chờ em.”
Hàn Mộc Tử: “Là sao?”
“Anh đang đứng trước cửa nhà em.”
Lời nói này khiến Hàn Mộc Tử suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.
Anh chạy tới cửa nhà mình từ bao giờ vậy? Giờ này chạy tới cửa nhà mình làm gì chứ?
“Em đã nói là em chưa nghĩ kỹ mà? Sao anh lại…”
“Em sợ gì chứ? Sớm muộn gì cũng gặp mà? Huống hồ anh đã chuẩn bị quà cho con trai rồi.”
Hàn Mộc Tử nuốt nước miếng một cái, cô cắn môi dưới.
“Nhưng mà em vẫn chưa tới nhà.”
“Còn bao lâu nữa?”
Còn bao lâu nữa? Cô khó xử quay đầu nhìn thoáng qua quản lý Dịch trước mặt, cắn môi: “Chắc là khoảng hai mươi phút nữa.”