Thời tiết chỉ hơn mười độ C, chắc chắn nước biển sẽ rất lạnh.
Trong tình hình này thì cô không thể xuống nước được.
“Tôi sợ lạnh” Cô cười cười rồi đáp.
“Vậy thì thôi, không đi nữa” Từ Đình Vinh gật đầu, sau đó nói: “Ở đây còn có một đường hầm dưới biển khá nổi tiếng và đẹp.
Hôm qua cô có đi với Ty Hoàng Nam đến đó không?”
“Hôm qua chúng tôi đã đến thiên đường dưới đáy biển vui chơi rồi, nhưng đường hầm dưới biển thì vẫn chưa đi” Kiều Phương Hạ chỉ lắc đầu đáp.
“Muốn đi không? Từ Đình Vinh cười nhạt hỏi cô.
“Được, đi” Dù sao thì tất cả đều đi du lịch bằng quỹ của chương trình nên Kiều
Phương Hạ không quan tâm là đi đâu, chỉ cần vui là được rồi.
“Cô có tính cách thật tốt” Từ Đình Vinh vừa nhìn xuống thực đơn vừa khẽ nói.
Đây là lần đầu tiên Kiều Phương Hạ nghe Từ Đình Vinh khen mình, sau khi suy nghĩ một chút thì cô liền hỏi anh ta: “Vậy anh thích người có tính cách như thế nào?
“Người có tính cách gần giống như cô” Từ Đình Vinh đáp rồi vẫn thong thả xem thực đơn mà không hề ngẩng đầu lên.
Động tác của Kiều Phương Hạ thì lại hơi khựng lại.
Cô không ngờ Từ Đình Vinh lại nói chuyện thẳng thắn như vậy.
“Nhưng chúng ta vẫn chưa hiểu biết về nhau đủ nhiều, có lẽ tôi không phải như những gì anh nghĩ?” Cô dừng lại và đáp lại một cách tử tế.
“Cho nên mới là gần giống chứ không phải tuyệt đối.” Từ Đình Vinh đáp lại với nụ cười trên môi.
Kiều Phương Hạ im lặng một lúc mà vẫn không lên tiếng.
Dù sao thì Hà Vận đã quy định một cách cứng nhắc là cô và Ty Hoàng Nam sẽ
tạo thành một đôi nên lúc này cô nên im lặng thay vì tiếp tục đáp lại lời tán tỉnh mập mờ của Từ Đình Vinh.
Cô lặng lẽ nhìn thực đơn đang cầm trên tay, cả căn phòng chìm vào im lặng.
“Cô có thể ăn đồ lạnh không?” Mãi một lúc lâu sau, Từ Đình Vinh mới hỏi lại cô.
Sau khi đắn đo thì Kiều Phương Hạ trả lời: “Không được.”
“Vừa vặn, ở đây có món “Mã Đề Lộ” được nhân viên giới thiệu là rất đặc biệt.
Tôi nhớ là cô không thích ăn những thứ linh tinh như kem nên nếu cô không ăn được lạnh
thì có thể thử món “Mã Đề Lộ” này xem?” Từ Đình Vinh ngước mắt lên nhìn cô và hỏi một cách nhẹ nhàng.
Người đàn ông này thực sự rất chu đáo, rất biết cách quan tâm và rất biết cách nói chuyện.
Nó hoàn toàn khác với cảm giác nhiệt tình của Ty Hoàng Nam ngày hôm qua.
Kiều Phương Hạ nhìn anh ta gật gật đầu trả lời: “Được, vậy Mã Đề Lộ đi.”
Lúc Kiều Phương Hạ gọi món thì cô đặc biệt chú ý đến giá cả.
Lúc nhân viên bán hàng giúp hai người họ gọi món xong thì Kiều Phương Hạ tính toán là họ sẽ phải ăn gần triệu sáu cho bữa ăn này.
Nếu dùng AA thì mỗi người là tám trăm.
Như vậy thì vẫn có thể dư lại một ít tiền để đi siêu thị mua đồ ăn.
Cô đã cố gắng hết sức để tiết kiệm, vì vậy cô đã gọi hai món điểm tâm và món mì hoành thánh đặc trưng.
Từ Đình Vinh cũng gọi hai món đặc trưng của nhà hàng và một món chính.
Khi dùng bữa xong, không đợi nhân viên phục vụ lại tính tiền thì Kiều Phương Hạ đã lấy từ trong túi ra tám trăm đưa cho Từ Đình Vinh.
Từ Đình Vinh liếc nhìn số tiền cô đưa cho thì cười nhạt đáp: “Ai lại để cô trả tiền chứ?”.
Danh Sách Chương: