Kiều Phương Hạ cầm điện thoại đứng trước cửa sổ, nhìn xe Lệ Đình Tuấn ở dưới lầu đang rời đi.
“Tôi muốn so sánh bài hát của Tô Minh Nguyệt với bản thu âm của tôi, cô giúp tôi chuẩn bị bài hát của Tô Minh Nguyệt càng sớm càng tốt”
Cô nhẹ nhàng nói qua điện thoại.
Dám đánh hai cú đánh sau lưng cô, cô sẽ không bỏ qua đâu.
Nếu Lệ Đình Tuấn có thái độ như vậy với Tô Minh Nguyệt, chắc hẳn anh đã hoàn toàn thất vọng về Tô Minh Nguyệt, anh sẽ không ra tay quản việc của Tô Minh Nguyệt nữa, vậy thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều rồi Cô tiện tay lên Facebook tìm “An Dương”, sau khi cân nhắc mấy giây thì gửi một bản thảo.
Bản thảo vừa gửi được đi, một bài hát gốc của cô nhanh chóng được mở lên.
Đây là giai điệu được cô viết bằng tay cách đây nửa năm, khi tập bài hát, giai điệu này chợt lóe lên trong đầu cô nên cô đã viết nó ra, biên soạn giai điệu trong khoảng một phút, rồi tự tay thu âm bản demo và đăng lên Internet, rõ ràng là hành vi vi phạm phải được điều tra.
Không hiểu sao bài hát mới của Tô Minh Nguyệt ra mắt vào tháng trước lại nghe rất quen tai Cô suy nghĩ một hồi rồi mới nhớ ra, nó rất giống với bài hát của cô.
Cô đã hoàn thành xong bài hát này, bên kia bạn của Tô Minh Nguyệt cũng gửi bài hát tới, cô lấy hai bài hát âm nhạc hợp lại với nhau, nghe lại lần nữa và điều chỉnh vị trí Lúc nghe lại, cô không khỏi cong khóe miệng.
Bài hát của Tô Minh Nguyệt trùng với đoạn điệp khúc của cô, hoàn toàn trùng khớp.
Trên Facebook, cô vừa gửi bản thảo đi, chỉ trong hai mươi phút ngắn ngủi, đã có gần mười nghìn bình luận, tiếng thông báo không ngừng vang lên.
Sáng sớm hôm sau.
Tô Minh Nguyệt nghe thấy tiếng đập cửa từ bên ngoài.
Cô ta bật người ngồi dậy, đẩy chai rượu trên người sang một bên rồi loạng choạng bước ra khỏi bồn tắm.
“Minh Nguyệt! Chị có trong đó không? Mau mở cửa ra!” Ngoài cửa là giọng nói của người đại diện Vương Giai của cô ta.
Tô Minh Nguyệt cố nén cơn đau đầu, đá đồ đạc trên mặt đất, đi đến bên cửa Lệ Đình Tuấn kêu người đưa cô ta trở về căn hộ cô ta thuê, là một căn hộ nhỏ hơn một trăm mét vuông, nơi này cô ta đế giày cũng không đủ, thế mà anh cũng làm được.
Vương Giai gõ cửa mười phút, nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức kéo cửa ra, vội vàng nói: “Sao chị không bật nguồn điện thoại?”
Tô Minh Nguyệt cười cười với Vương Giai, nói: “Bật nguồn làm gì?
Gần đây không có thông báo gì cả”
Vương Giai thấy cô ta như đang mơ màng chưa tỉnh táo, nắm lấy tay cô ta đi vào trong: “Chị rửa mặt cho tỉnh táo một chút đi! Có chuyện xảy ra rồi”
Tô Minh Nguyệt nhếch khóe miệng: “Có thể xảy ra chuyện gì?”
Lệ Đình Tuấn vì Kiều Phương Hạ mà tát cô ta một cái, giống như trời sụp đổ, đối với cô ta mà nói, sẽ không có chuyện gì nghiêm trọng hơn.
Vương Giai trực tiếp kéo Tô Minh Nguyệt vào phòng vệ sinh, cầm vòi hoa sen có thể kéo đi được, mở vòi nước phun thẳng vào mặt cô ta.
“Cô đang làm gì vậy!” Tô Minh Nguyệt thét lên, cô ta đã bị dòng nước lạnh làm cho tỉnh táo hơn.
“Tỉnh chưa? Tỉnh rồi thì nói chuyện công việc!” Vương Giai lớn tiếng nói với cô ta.
Thời gian mười hai giờ ba mươi phút sáng nay, An Dương: “Tôi đã quá mệt mỏi rồi, tôi xin lỗi tất cả mọi người”
Hình ảnh đính kèm là khung cảnh chụp từ bên cạnh cửa số, dường như An Dương đang ngồi trên bệ cửa số, phía dưới lầu có một vực thẳm đen kịt, không khỏi khiến người ta rùng mình..
Danh Sách Chương: