Nhưng Tướng Dương sớm đã không ưa cậu ấm ăn chơi nhàn rỗi này rồi.
Anh ta xấu hổ trước mặt bao nhiêu người, đúng là cao ngạo, chẳng coi anh ta ra gì! Bầu không khí lập tức có chút kỳ quái, chẳng ai nói gì.
Hứa Phi Phàm đi phía sau Kiều Phương Hạ và thấy cô ấy đang nhìn chằm chằm vào một triển lãm kiến trúc được thiết kế bằng hàng nghìn sợi dây thép, nhất thời không làm phiền cô.
Kiều Phương Hạ đổi một góc khác để xem, chợt nhận ra có một người đang đứng sau lưng mình.
Cô nhìn lại và thấy đó là Hứa Phi Phàm, không khỏi hơi nhướng mày.
“Người đẹp, có muốn uống một ly cùng không?” Hứa Phi Phàm cười khinh bỉ nhìn cô, rồi nói.
Khi hai người họ gặp nhau lần đầu tiên ở căn cứ, câu nói đầu tiên của Hứa Phi Phàm nói với cô cũng là câu này.
“Uống thì không sao, nhưng uống vào sẽ say khướt, sợ anh chịu không nổi” Kiều Phương Hạ mỉm cười với anh ta, khẽ đáp lại.
Hứa Phi Phàm giúp cô lấy một ly cocktail độ thấp, đưa cho cô, đứng sang bên cạnh cô, nói: “Sao lại đến triển lãm một mình?”
“Nếu gọi điện thoại trước cho anh, anh đây có thể để cho cô một mình như vậy sao?”
Kiều Phương Hạ ngạc nhiên trước ánh mắt lấp lánh của Hứa Phi Phàm, anh ta tiếp tục nhìn những món đồ trưng bày trước mặt và nói, “Bạn gái anh ở nhà một mình cũng không tốt.”
“Bạn gái đầu ra chứ?” Hứa Phi Phàm bĩu môi, đáp.
“Còn có người phụ nữ nào mà cậu Hứa không lấy được sao?” Kiều Phương Hạ mỉm cười hỏi.
“Không phải cô đó sao?” Hứa Phi Phàm hỏi ngược lại.
“Tôi ở chỗ anh không coi là phụ nữ” Kiều Phương Hạ nhẹ nhàng đáp.
Hứa Phi Phàm cau mày quay sang nhìn cô, và nói, “Tôi nói cô là chuyện gì đấy chứ? Sao lại không nhận ra mình rốt cuộc xinh đẹp đến cỡ nào.”
“Mấy lời của anh khiến tôi buồn nôn rồi” Kiều Phương Hạ quay lại, nghiêm túc đáp lại: “Tôi định ghi âm lại và gửi cho bạn gái anh nghe.”
Hứa Phi Phàm đúng là miệng lưỡi rất lợi hại, dù cãi nhau hay đánh nhau, còn cả trí tuệ, đều không chèn ép được tên này.
Anh ta không khỏi nở nụ cười: “Nói chuyện với anh nghiêm túc vậy sao? Đùa một chút cũng không được à?”
Kiều Phương Hạ đảo mắt tỏ thái độ khinh thường Hứa Phi Phàm và mặc kệ anh ta, trong đầu đang suy nghĩ về cấu trúc của vật trưng bày trước mặt.
Hứa Phi Phàm là cũng chỉ là một tên gà mờ, không có thành tựu nghệ thuật.
ở đây xem cùng Kiều Phương Hạ một hồi, cũng không khỏi thốt lên: “Thứ này hình như đang đạo một tác phẩm trước đây của cô, cô có nhận thấy không?”
“Người tự thêm suy nghĩ của mình vào, hoàn toàn không phải là đạo văn” Kiều Phương Hạ nhẹ nhàng đáp lại.
“Cô đúng là rộng lượng” Hứa Phi Phàm gật gật đầu, quay đầu lại: “Tôi muốn bóp chết hắn, dập đầu xin lỗi cô”
“Dùng vũ lực để làm gì?” Kiều Phương Hạ dở khóc dở cười, và hỏi ngược lại anh ta.
Hứa Phi Phàm cùng cô nhìn nhau, lấy điện thoại di động ra chụp tên tác phẩm và tên nhà thiết kế, nói: “Cách giải quyết vấn đề của đàn ông chỉ đơn giản như vậy”.
Kiều Phương Hạ đang định nói, khóe mắt thoáng thấy ai đó đang tiến lại gần họ.
“Anh ba, không giới thiệu sao?” Tưởng Dương cười cầm ly rượu mỉm cười với Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ lịch sự gật đầu đáp lại anh ta, thấy anh ta có quen biết với Hứa Phi Phàm.
“Không cần giới thiệu, anh và cô ấy cũng không quen” Hứa Phi Phàm cất điện thoại và trả lời..
Danh Sách Chương: