Đường Nguyên Khiết Đan thò đầu qua xem chiếc khăn quàng của Kiều Phương Hạ nhíu mày nói: “Mẹ, mẹ xem mẹ kìa, sao khăn quàng của Phương Hạ lại đẹp và mắc hơn cái của con chứ?”
“Được rồi được rồi, mẹ thấy con nói chuyện là thấy đau đầu liền đầy” Đường Nguyệt Anh nói: “Lát nữa tụi con tới đó nhớ gửi video cho mẹ xem nhé”
Đường Nguyệt Anh nhìn mấy người lên xe, kính chiếu hậu dường như không thể được hình bóng của bà ta nữa, Đường Nguyệt Anh vẫn lo lắng nhìn chằm chằm họ ở trước cửa.
Đường Nguyên Khiết Đan liếc mắt nhìn Dung Lãng Nghệ, trên mặt vô cùng không vui.
Dung Lãng Nghệ cũng không lên tiếng, sau một lúc lâu, lấy điện thoại ra gọi cho bạn anh ta: “Um, bốn điểm khẳng định đến…Đúng rồi, tớ có dẫn thêm hai đứa em gái tới, các cậu sắp xếp nhé… đúng là em gái ruột của tớ đừng nói bậy.”
Nói xong vài câu, liền treo điện thoại.
Suy nghĩ một hồi, anh ta quay đầu lại nhìn Đường Nguyên Khiết Đan và Kiều Phương Hạ hai người nói:
“Đều là bạn bè của anh cả, không phải những người bậy bạ đâu, nếu thực sự các em không muốn chơi với họ thì trễ chút anh gọi người đưa hai em về.”
“Được”
Kiều Phương Hạ gật đầu: “Làm phiền anh rồi.”
“Bạn bè của anh cũng coi như là những người bậy bạ rồi còn gì” Đường Nguyên Khiết Đan rất nghiêm túc nói lại.
“…” Dung Lãng Nghệ trầm mặc một hồi, nói: “Bằng không cứ như vậy di Đường Nguyên Khiết
Đan, bây giờ em xuống xe, hồi sau mẹ em bảo em gọi video thì lúc đó đừng hối hận nhé.”
Đường Nguyên Khiết Đan lúc nhỏ thì đã biết Dung Lãng Nghệ ở trước mặt người lớn tỏ vẻ nghe lời đều là giả tạo hết, anh ta chính là một con sói, cái loại chuyên âm mưu chiêu trò.
Không có trưởng bối ở bên cạnh, anh ta liền lộ bộ mặt thật ra.
“Anh về sau đừng tới nhà của em nữa” Đường Nguyên Khiết Đan khí tức giận nhìn Dung Lãng Nghệ trầm giọng nói.
“Em nghĩ là anh muốn đến lắm sao?” Dung Lãng Nghệ thản nhiên hỏi lại cô ấy.
“Bằng không Đường Nguyên Khiết Đan anh dạy em thêm một cách, em mau có con của Lục Nhất Minh đi, rồi mẹ em sẽ hết cách với em, chúng ta cũng sẽ được tự do ngay”
“Cái miệng chó không khạc ra được ngà voi của anh!” Đường Nguyên Khiết Đan trợn mắt nhìn anh ta, lập tức mất đi hứng thú cãi tay đối với anh ta ngay.
Dung Lãng Nghệ nhịn không được cười.
Kiều Phương Hạ trước kia cảm thấy Đường Nguyên Khiết Đan không muốn ở cùng Dung Lãng Nghệ, là xuất phát từ tâm lý nghịch ý phụ huynh, bây giờ nhìn lại thì thật đúng là không phải, hai người này đều không ưa đối phương tí nào cả.
Dọc đường, Đường Nguyên Khiết Đan lôi kéo Kiều Phương Hạ chơi tiến lên với cô ấy, không hề nói gì với Dung Lãng Nghệ cả.
Lúc sắp đến nơi, Kiều Phương Hạ cất điện thoại vào rồi nhìn xung quanh, chỉ cảm thấy khá quen nơi này, hình như trước đó có đến qua đây.
Xe dừng ở bãi, Dung Lãng Nghệ xuống xe trước, giúp các cô lấy hành lý, rồi đi đến chỗ đám bạn anh nói gì đó.
Ngọn núi có chút lạnh, Kiều Phương Hạ vây khăn quàng cổ không để ý, xuống xe, nhìn bạn của Dung Lãng Nghệ nhìn về phía các cô, cô cũng nhìn đối phương.
Lúc hai người nhìn nhau đều ngơ ngác ra..
Danh Sách Chương: